
kia. “Vờ
như
cô đang bị tôi khiêu khích.”
Gillian
cười, “Ồ, nhưng tôi chả bao giờ bị thế, Jason. Cậu là một cậu bé dễ
thương”.
Jason
chau mày. “Tôi không phải cậu bé, phu nhân. Vài năm nữa tôi sẽ được
phong
hiệp sĩ và trở thành người đàn ông thực thụ. Và thực ra, lãnh chúa chẳng
phiền
khi giả vờ khiêu khích tôi.”
Gillian
chớp mắt. “Tôi khẳng định ngài ấy không giả vờ.”
Jason
nở nụ cười. “Hẳn rồi, phu nhân.” Cậu bước tới đập vào lưỡi kiếm của
cô. “Nào, hôm qua chúng ta đã thực hành bài học gì?”
“Kiểm
soát cơn giận.”
“Phải”,
Jason cố bắt chước Christopher, “và cô đã tiến xa trong việc làm chủ
nó.
Cô không biết kỹ năng như thế một ngày nào đó sẽ cứu sống cô. Tôi biết nó
đã cứu
lãnh chúa của mình. “Cha tôi cũng vậy”, cậu nói thêm. “Chúng ta bắt
đầu
thôi.”
Gillian
nắm chặt chuôi kiếm bằng hai tay và đánh bật đòn tấn công thuần
thục
của Jason. Cậu ta cầm kiếm gỗ bằng một tay, cứ như nó nhẹ bẫng. Sau đó,
một
lần nữa, đọ sức với lưỡi kiếm thật, điều đó có vẻ vô nghĩa. Dù kiếm của
Jason
không quá nặng, cô vẫn khá khó khăn mới có thể nhấc được nó, đó là
chiến
tích đáng kể so với một lưỡi kiếm gỗ. Kiếm của Christopher thậm chí
nặng
hơn cả của Jason. Dù cho Gillian có thể nhấc lên, nhưng cô còn lâu mới
giữ
cánh tay thăng bằng được. Christopher cầm nó một cách dễ dàng. Phải mất
nhiều
năm trời mới tập được lượng cơ bắp cần thiết để sử dụng một vũ khí như
vậy...
“Oái!”,
cô kêu lên. Lưỡi kiếm phẳng của Jason đã để lại dấu ấn trên cánh tay
đau
nhói của cô.
“Chỉ
trong lúc luyện tập thôi. Trong cuộc chiến thực sự cô sẽ chẳng cảm
thấy
đau đầu vì đầu cô sẽ yên nghỉ trên mặt đất bên cạnh thi thể nhàu nát. Nào,
lại
lần nữa.”
Cảm
giác bị khiêu khích giờ không thành vấn đề với Gillian. Cô nhận ra lần
đầu
tiên mình thực sự tham gia vào một cuộc chiến. Ánh mắt kiên nhẫn đến
chán
nản của Jason giữ nguyên trên gương mặt cậu ta. Điều đó còn kích động cô
hơn.
Cô huơ kiếm liều lĩnh, chẳng muốn gì hơn là thoát khỏi ánh mắt đó.
Điều
tiếp theo cô biết, kiếm mình đã nằm trên mặt đất, Jason xoay vòng
quanh
vai cô với lưỡi kiếm ấn vào cổ họng.
“Cô
đã chết”, cậu nhóc dứt khoát. “Phu nhân Gillian, cô phải để cảm xúc bộc
lộ
khả năng tốt nhất của mình. Nếu như phải cảm nhận, hãy để nó bộc phát
thành
cơn giận và kiểm soát lấy!” Cậu ta lùi xa và ra hiệu cô nhặt thanh kiếm.
“Lượm
nó lên và chúng ta bắt đầu lại.”
“Tôi
không muốn tập nữa”, cô lẩm bẩm.
“Từ
bỏ là... hèn nhát”, Jason kết câu chậm rãi.
Gillian
đạp nhẹ thanh kiếm bật lên bằng chân, đôi mắt không rời Jason. Cô
trừng
trừng nhìn cậu. “Khôn ngoan đó, phu nhân.” Cậu hơi cúi người chào.
“Hãy
xem tôi như ai đó cô muốn giết và để tôi thấy rốt cuộc thời gian bỏ ra có
lãng
phí hay không. Liệu có ai quan tâm...”
Gillian
không để cậu nhóc nói hết câu. Chẳng hiểu thế nào, cô đặt vào lòng
tay
tất cả cơn giận từng dành cho cha. Cơn giận đầu tiên khiến cô rùng mình, rồi
nó
trôi qua, để lại sự quyết liệt và sắc bén như lưỡi kiếm của Christopher. Mọi
thứ
cô từng học từ William và đã học ở Jason trong hai tháng qua gợi lại trong
cô thật rõ ràng. Cô áp sát người cận vệ của chồng một cách điềm tĩnh,
như thể
đã
làm vậy mỗi ngày trong hai chục năm trời. Thanh kiếm bỗng nhẹ bẫng trong
tay
và Gillian cầm nó với kỹ thuật mà cô không biết làm sao mình có được.
Cô
tưởng tượng Jason là cha mình. Cô mỉm cười kiên quyết ngay từ đầu,
Jason
nhảy qua nhưng tránh không đủ nhanh và cạnh sắc của thanh kiếm gỗ đã
khảm
vào xương sườn cậu nhóc. Tiếp theo cô tấn công đến nỗi cậu ta phải loạng
choạng
lùi lại. Thừa thế xông lên, cô tiếp tục đẩy Jason lùi vào chân tường. Cô
rít
mạnh hớp lấy không khí, tận hưởng cảm giác chiến thắng áp đảo. Cô chĩa
cạnh
cùn của thanh gỗ vào cổ họng chàng trai.
“Ngươi
đã chết, cậu bé”, cô nói qua nụ cười.
Mắt
Jason mở to chưa từng thấy, anh chàng toát mồ hôi và cứng họng, biểu
hiện
mà cô chưa bao giờ trông chờ sẽ nhìn thấy ở cậu ta.
Rồi
cô nhận ra Jason không lùi vào tường, mà lùi trúng cha mình. Cô ngước
lên
và bắt gặp đôi mắt xám của Robin Artane. Ông cũng ngạc nhiên hệt như con
trai
ông.
Cả
Colin, Kendrick và Phillip, những người đang đứng thành một hàng
nghiêm
chỉnh ngay cạnh Robin.
Đến
lượt Gillian không nói nên lời. Mặt cô ngập trong màu đỏ, cô sẽ đánh
đổi
bất cứ thứ gì để có thể nấp giữa đám cây cỏ và biến mất khỏi tầm nhìn của
những
người chiến binh này.
“Lạy
Đức Thánh nhân từ, Chris”, Colin thì thào kinh ngạc, “cô ấy vừa đánh
bại
tên cận vệ của ngươi”.
Ánh
mắt Gillian lướt tới gương mặt Christopher. Hắn đứng cạnh Colin, vẻ
mặt
khó hiểu. Cô buông rơi thanh kiếm và chạy tới bên hắn.
“Lãnh
chúa”, cô thỏ thẻ, “Em xin lỗi...”.
Christopher
tóm lấy eo và nhấc bỏng cô lên, cười rộ.
“Ừ,
em nên nhận lỗi! Thánh thần ơi, Gill, cậu bé đó có thể chẳng bao giờ lấy
lại
được tinh thần sau một trận thua như thế.” Hắn đặt cô xuống, hôn ngấu
nghiến
đôi môi cô và cười lớn. Thấy rõ chưa, các chàng trai?”
“Thật
đáng kinh ngạc”, Phillip thốt lên.
“Không
tin nổi”, K