Teya Salat
Là Điều Anh Muốn

Là Điều Anh Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 10.00/10/467 lượt.

cho chủ nhân của

hắn”.

Gillian cảm giác cơn rùng chạy dọc sống lưng. Kiến thức về thế giới bên

ngoài bốn bức tường lâu đài của cô thực sự rất ít, nhưng cô vẫn tin là nước Anh

đầy rẫy phù thủy và yêu tinh, những kẻ thêu dệt phép thuật đen tối trong màn

đêm chết chóc. Anh trai cô từng kể rất nhiều về nó và cô không có lý do gì để

nghi ngờ những câu chuyện ấy.

“Hắn chưa bao giờ rời pháo đài của mình, hoặc như tôi đã nói”, ả hầu gái thứ

hai đột ngột lên tiếng, rõ ràng cố khiến cho âm điệu trở nên nghiêm trọng hệt

như ả thứ ba đã làm. “Hắn có những bạn bè thân thuộc trông nom giúp các sự

vụ.”

“Có lẽ hắn sợ ai đó sẽ phát hiện ra sự thật”, ả trẻ nhất trong nhóm đưa ra

phỏng đoán.

“Một con quái vật thực sự”, người thứ hai lắc đầu khơi chuyện. “Không linh

hồn nào ở nước Anh đủ can đảm đối mặt với hắn. Chỉ cần một tia nhìn từ đôi

mắt hắn cũng đủ khiến mọi người hoảng sợ bỏ chạy.”

“Còn nữa, không hề có bóng dáng trẻ con trong làng của hắn”, giọng nói thứ

ba cất lên, vẫn hạ thấp như ban nãy. Ả ngập ngừng, “Blackmour uống máu

chúng”.

Gillian thở gấp trong nỗi kinh hãi, thanh kiếm gỗ của cô rơi cạch xuống sàn.

Blackmour à?

Đám hầu gái quay lại nhìn cô. Ả lớn tuổi nhất vội vàng làm dấu Thánh rồi

lẩn đi, hai người còn lại cũng chuồn ngay sau đó.

Gillian nhìn chằm chằm theo họ, không nói nên lời. Bọn gia nhân lắm

chuyện vừa bàn tán về một ác quỷ bẩm sinh, nhưng họ lại làm dấu Thánh với cô

sao?

“Tiểu thư Gillian, cha cô đang chờ.”

Gillian xoay người về hướng tiếng nói vừa phát ra, bắt gặp quản gia của cha

cô đang đứng ngay sau lưng mình. Cô nghĩ bản thân cần ít thời gian để thay đổi

xiêm y, nhưng sau đó lại cho rằng tốt hơn là không nên nói ra điều ấy. Còn đợi

thêm giây phút nào nữa, cơn giận của cha sẽ tăng thêm. Khi nhìn thấy trang

phục cô đang mặc, chắc chắn cha sẽ biết ngay cô vừa làm gì. Chỉ chừng đó thôi

cũng đủ làm ông phát cáu rồi.

Cô nhặt thanh kiếm gỗ và ép mình đứng thật thẳng lưng khi bước theo sau

người quản gia, dù ý nghĩ phải đối mặt với tính khí của cha đã đủ làm cô phải

co rúm. Cô liếm môi bằng chiếc lưỡi khô ran, nối gót quản gia bước lần theo

những bậc thang xuống hành lang dẫn tới dãy phòng chính. Gillian treo thanh kiếm lên tường trước khi lê gót vào căn phòng nhỏ, nơi

cha cô xử lý những sự vụ tư mật. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực, tựa hồ cả

hai người đàn ông trong phòng đều có thể nghe thấy. Ôi, cô ước William còn

sống để bảo vệ cô biết bao! Gillian hít sâu và nắm chặt hai tay sau lưng.

“Ngài gọi con ạ, thưa lãnh chúa?”

Bernard Warewick là người đàn ông cao ráo, chắc nịch, một chiến binh đã

sống sót qua vô số trận chiến và sẽ còn chinh phục nhiều chiến trường nữa.

Gillian buộc bản thân không được khúm núm khi người cha vạm vỡ đi quanh

cô, nhìn chằm chằm vào đôi chân cố bước từng bước một, ánh mắt ông chẳng

nói lên điều gì. Cô cảm giác đôi bốt của mình bị chôn chặt dưới hai mươi lớp

bùn chứ không phải một lớp nữa. Cô khổ sở ý thức được rằng mình đang mặc

chiếc áo chùng sờn cũ và đôi bít tất chắp vá. Mái tóc cô, không bao giờ biết

vâng lời, chọn ngay lúc này mà xổ khỏi bím. Cô cảm giác nó lòa xòa khắp mặt

và rối tung ngang ngạnh xõa xuống vai.

Đôi mắt cha cô híp lại.

“Mày không thể làm gì với cái đống này à? Trông như ổ rơm vậy.”

Vai Gillian rũ xuống.

“Và tao rõ ràng đã cấm mày đặt chân vào thao trường. Có lẽ cần phải nhắc

mày nhớ lại.” Mắt ông gióng thẳng vào cán roi treo trên tường.

“Con không đến thao trường”, Gillian thì thào. “Con thề mà.”

“Mày giẫm chân vào máu rồi!”, ông gầm lên. “Chết tiệt, con gái à, tao không

chịu nổi sự láo xược của mày!”

Trước khi cô kịp lẩn tránh, ông đã tóm cán roi và quất vào mặt cô.

Cơn đau rát như báo rằng da cô đã rách, nhưng có thể còn tệ hơn nhiều. Cô

lùi một bước, sẵn sàng quỳ gối và cuộn tròn người để bảo vệ gương mặt khỏi

nhiều nỗi đau hơn.

“Lãnh chúa”, người quản gia nhanh nhảu thốt lên khe khẽ, “Có lẽ ngài nên

chờ đã. Sau đó rồi tính”, ông ta thêm vào.

Tiếng ngọn roi rạn nứt khi quất vào bức tường ở đằng xa làm Gillian giật bắn

mình. Ít nhất nó đã văng khỏi chỗ cô. Cô ngước lên và trông thấy mí mắt cha

đang co giật dữ dội. Mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt trên gương mặt ông, tiếng thở gay

gắt vang lên trong căn phòng yên ắng. Ông chằm chằm nhìn lão quản gia một

cách giận dữ.

“Dẫn thằng con hoang kia vào. Ta sẽ trừng trị đứa con gái này sau khi gã đi

khỏi.”

Thời khắc sự chú ý của cha rời khỏi mình và chuyển về phía cửa, Gillian lẩn

vội vào một góc. Cô đặt bàn tay lên má, phát hiện chỉ là vết rách nhỏ. Ôi, sẽ ra

sao nếu tất cả những đứa con gái khác sinh ra ở nước Anh đều bị đối xử như thế

này? Cô từng thao thức hằng đêm, ước mình có thứ dũng khí mà cô biết bọn hầu

gái luôn có. Cô hình dung họ can trường chịu đựng dưới những trận đòn roi

trong khi bản thân cô lại lã chã nước mắt và van nài chỉ sau một hoặc hai cú

quất. Dạo gần đây, chỉ mới nghĩ đến những đau đớn và nhục nhã thôi cũng đủ

khiến cô bật khóc.

Anh trai từng che chở cô rất nhiều lần, nhưng anh đã ra đi mãi mãi, bởi trách

nhiệm hộ vệ