
rắng hơi cổ điển bằng tơ tằm. Tôi có chút
ngượng ngùng nhận lấy, sau đó Tiếu nghiêng người đi qua bọn họ, tự mình phủ áo
choàng cho tôi, ánh sáng từ chiếc ghim trên ngực lốm đốm, vừa lúc chiếu trên
mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn tôi, cách trong gang tấc, sau đó chúng tôi nhẹ
nhàng hôn nhau.
"Chị dâu, đây là tâm
ý, chị nhận lấy đi!" Đợi chúng tôi tách ra, Đỗ Viễn Phong liền lấy ra một
chiếc hộp rất hình chữ nhật rất tinh xảo đưa cho tôi, bên trong là một chiếc
dao nhỏ bằng bạc tinh khiết, tôi lấy ra khỏi vỏ, 'xoạt' một tiếng, dưới ánh đèn
mờ ảo, thấy được dòng chữ ghi trên mặt lưỡi dao: Mênh mông nửa đời người, quay
đầu vẫn như cũ!
Trong lòng nhấp nhô một
chút, tôi ngẩng đầu nhìn Đỗ Viễn Phong, ý thức mơ hồ nói, "Cảm ơn!"
Lúc này, Tiếu nhăn mày
lại, "Đỗ!" Trong giọng nói có chút hờn giận.
Đỗ Viễn Phong cười cười,
nói, "Chị dâu, chị không vui sao?"
"Cậu còn hỏi
nữa!" Tiếu nói xong liền thật sự tức giận, trừng mắt nhìn Đỗ Viễn Phong,
"Tớ đã sớm bảo cậu, đừng tặng cái gì làm cho cô ấy thương cảm rồi
mà!"
Tôi vội vàng trấn an
Tiếu, "Không phải, em rất thích, đừng như vậy!"
Tiếu quay đầu lại, xoa
mặt tôi, miệng nhẹ gọi tên tôi, "Tư Doanh......"
Hôm nay, không phải ngày
lễ, cũng không phải kỷ niệm gì cả, lại càng không phải sinh
nhật của tôi, là một ngày gần như là bình thường, trong bữa tiệc này, bạn bè
tốt của Tiếu đều thận trọng đến gặp tôi, mỗi người tặng cho tôi một món quà,
mọi người đều chân thành gọi tôi một tiếng chị dâu. Mà tôi trừ bỏ cười khẽ,
cũng chỉ là quay đầu lại nhìn Tiếu Hoan.
Cuối cùng, Tiếu cầm lấy
tay tôi, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn kết hôn ngày càng mờ đi kia, thật lâu không
dời đi. Tôi cả kinh, sợ anh lại đem nó ném đi, vì thế vội muốn rút tay về,
nhưng mà anh vẫn nắm chặt, không có chút thả lỏng.
"Tiếu, đừng
mà!"
Tôi thấp giọng cầu xin,
tôi biết, hạnh phúc không phải được tạo nên từ sự gạt bỏ quá khứ, mặc dù tôi
rất đáng buồn, nhưng mà tôi cũng không muốn cố tình quên đi tất cả, cũng không
muốn trốn tránh sự thật đã từng tồn tại. Cho nên tôi không muốn anh cởi bỏ
chiếc nhẫn đã từng chứng kiến hôn lễ của chúng tôi này, tôi không muốn.
Tiếu lại cười, vươn tay,
còn thật sự mang cho tôi một chiếc nhẫn khác, ở trên ngón áp út. Viên kim cương
trên chiếc nhẫn kia rất nhỏ, nhưng mà rất được, mỹ lệ, lộ ra một vòng linh khí.
Anh nắm tay tôi áp lên
ngực, nói, "Tiểu thư Trình Tư Doanh, em có đồng ý để cho anh chăm sóc em
cả một đời không?"
Mắt tôi đỏ hoe, không
khỏi vội đảo đảo con ngươi, ép nước mắt chua xót chảy ngược vào trong, tôi đáp,
"Ông xã, em đồng ý."
Sau đó anh ôm tôi, tay
tôi vòng qua lưng anh, ôm trọn bờ vai anh, gắt gao quấn quýt anh, trên ngón áp
út, tôi đeo hai chiếc nhẫn, rạng rỡ chói loà.
Tôi biết, tất cả.. một
lần nữa lại bắt đầu.
Lúc chúng tôi về
đến nhà là vừa đúng mười hai giờ, vừa vào cửa, anh liền mở tất cả các đèn,
trong phòng nơi nơi ấp ám, tôi ngồi trê sô pha, có chút mệt, ngẩng đầu nhìn
anh, anh đã vào phòng tắm, nước ấm từ vòi phun ra, rơi xuống róc rách. Không
lâu sau, anh tắm xong, bọc một chiếc khăn tắm quanh hông, lần đầu tiên tôi nhìn
thấy anh dưới ánh sáng rõ rệt như vậy, mặt đỏ lên, vội vàng tìm cái khăn lau
không người cho anh. Thân thể Tiếu thật cường tráng, anh là người rất chăm tập
thể hình, trước khi chúng tôi kết hôn, anh thường nói, thân khể không khoẻ
mạnh, còn làm được cái gì nữa!
Tôi vừa lau cho anh, vừa
nói, "Mùa thu đến rồi, anh như vậy sẽ cảm lạnh mất!"
Anh không nhúc nhích, chỉ
cúi đầu nhìn tôi, sau đó nhỏ giọng, "Vào phòng đi, được không?"
Tôi kinh ngạc, chiếc khăn
trong tay rơi xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn anh, anh cười ha ha, bàn tay
to buông bên hông kéo nhẹ, chiếc khăn tắm bao ở trên người rơi xuống.
Tôi vội xoay người, nhưng
mà trên lưng, lập tức cảm giác được sự ấm áp trong ngực anh, anh dán vào tai
tôi hỏi, "Vào trong phòng đi, được không?"
Tôi giống như bị mê hoặc,
không thể khống chế được ý thức, ngơ ngác gật đầu.
Phụ nữ thật sự rất yếu
đuối, trong tình huống thế này, lại càng thêm yếu đuối.
Phụ nữ thật sự rất dễ
dàng cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần được ôm như vậy, cũng đã
cảm thấy hạnh phúc rồi.
Trong phòng ngủ, đèn ngủ
cũng không bật, nhưng mà lại làm cho đêm tối càng thêm dịu dàng, kiều diễm. Tôi
nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua bờ vai anh, nhìn trần nhà cao cao, lại nhất
thời phát hiện thế giới này của chúng tôi là cỡ nào nhỏ bé. Nhỏ bé đến thật
tịch mịch.
Tay anh dao động trên
người tôi, hơi thở sít sao thỉnh thoảng thổi bên tóc tôi, lộ ra khuôn mặt nhợt
nhạt.
"Tiếu, hay là thôi
đi, buông em ra. Cơ thể này của em đã không còn cảm giác gì nữa rồi."
Tiếu Hoan không nói lời
nào, cũng không chịu buông, anh ôm tôi càng chặt, trong chăn rất ấm, làm cho
mặt tôi nhiễm hồng, anh nhợt nhạt hôn tôi, lưu lại dấu vết trên từng nơi của cơ
thể tôi, anh lần tìm môi của tôi lần nữa, trong lưỡi ướt át ngọt ngào.
Tay anh đặt hai bên người
tôi, chịu đựng sức nặng của anh, anh càng không ngừng nói bên tai tôi,
"Đừng, anh có cảm giác, em có nghe được không? Tư Do