
đàn bà." Nói xong,
hắn giơ một tay nắn bóp người Tô Mạt.
Tô Mạt sợ đến mức đầu óc quay cuồng. Cô chỉ biết vùng vẫy đẩy người đàn
ông trước mặt, nhưng cử chỉ của cô càng kích thích đối phương. Hắn càng
ghì chặt người cô. Tô Mạt nhất thời gọi trời không thấu, gọi đất không
linh, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đến mức nước mắt trào ra khóe mi.
Đang trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người lên tiếng: "Anh Ngưu, anh điên rồi, người của chị Tùng anh cũng dám động đến. Để chị ấy biết được, anh sẽ không xong đâu."
Ngưu mũi to lập tức dừng động tác. Hắn đờ ra một giây, rời khỏi người Tô
Mạt: "Không có gì, tôi chỉ đùa thôi mà..." Nói xong, hắn liền chạy mất.
Tô Mạt run cầm cập đứng dậy, hai tay ôm trước ngực. Cô như con cá bị người khác vớt lên bờ, toàn thân mất hết sức lực, chưa kịp hoàn hồn. Người
thanh thanh niên cao lớn vừa mở miệng vội cởi áo khoác ngoài khoác lên
vai cô: "Ở đây đều là người thô lỗ, sau này cô nên cẩn thận một chút,
đừng ở một mình. Đến giờ ăn cơm hãy đi cùng mọi người."
Tô Mạt gật đầu, vài giây sau mới lên tiếng: "Tiểu...tiểu Trần, cám ơn anh..."
Người thanh niên mỉm cười: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ nói với quản đốc, sau này Ngưu mũi to chắc sẽ không dám làm gì cô."
Buổi chiều sau khi biết chuyện, quản đốc trách mắng cháu ông ta ngay trước
mặt mọi người, tuyên bố nếu Ngưu mũi to còn tái phạm, ông ta sẽ báo cáo
cấp trên đuổi việc hắn. Cuối cùng, quản đốc an ủi Tô Mạt, bảo đảm sẽ
không để xảy ra sự việc tương tự, hy vọng cô bỏ qua.
Tô Mạt cảm thấy buồn nôn khi nhìn mặt Ngưu mũi to, cô hận đến mức không
thể xông lên tát cho hắn vài cái. Nhưng cô chợt nghĩ, cô mới vào công
ty, nếu làm lớn chuyện, liệu có gây phiền phức cho Tùng Dung? Bản thân
sẽ bị mất bát cơm? Bây giờ mất việc quay về nhà xưởng nhỏ của ông cậu,
đến lúc nào cô mới có thể ngóc đầu. Hơn nữa, cô đã gọi điện thông báo
với bố mẹ vừa đổi công việc, mức lương cũng cao hơn, sau này cô có thể
gửi nhiều tiền về nhà...Nghĩ đến đây, Tô Mạt nhất thời không biết làm
thế nào.
Thấy Tô Mạt lộ vẻ phân vân, quản đốc lại lên tiếng dẹp yên vụ này.
Sau sự việc đó, hễ nhìn thấy đám đàn ông vạm vỡ thô kệch là Tô Mạt nổi da
gà. Sự phẫn nộ trong lòng cô khó bề dẹp yên, ngẫm đi nghĩ lại, cô định
nhờ Tùng Dung đổi công việc khác. Chỉ cần không ở nơi tụ tập nhiều đàn
ông như vậy, cô chuyển đi đâu cũng được.
Mấy ngày hôm đó đúng dịp Tùng Dung đi công tác, Tô Mạt chỉ còn cách đề cao
cảnh giác. Thứ nhất, cứ nhìn thấy Ngưu mũi to từ phía xa là cô vòng đi
đường khác. Thứ hai, cô bỏ công sức dùng xe nâng đưa hàng đến chỗ đông
người mới tiến hành kiểm kê.
Đến giờ ăn trưa, anh chàng từng giúp Tô Mạt là tiểu Trần đợi cô cùng đi ăn
cơm. Vào giờ làm việc, anh ta luôn quanh quẩn ở bên cô, cự ly không xa
không gần. Tầm chạng vạng tối, sau khi tan ca, tiểu Trần không nhịn nổi, mời Tô Mạt đi xem phim.
Tô Mạt ngẩn người. Tuy đã sớm nhận ra tiểu Trần có cảm tình với mình nhưng cô không để tâm. Bây giờ cô chỉ một lòng một dạ kiếm tiền nuôi gia
đình, cô lập tức từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Tiểu Trần tỏ ra thất vọng: "Rồi sẽ có ngày cô nhận lời tôi." Anh ta không
miễn cưỡng, trong giờ làm việc vẫn để ý chăm sóc Tô Mạt.
Tô Mạt cảm thấy không thể kéo dài. Lúc tan ca, cô về sớm hơn một chút, đi
thẳng tới tòa văn phòng tìm Tùng Dung. Không bao lâu sau, Tô Mạt gặp
Tùng Dung và mấy người đồng nghiệp đi ra ngoài. Chị ta mặc bộ đồ công sở tinh tế, trái ngược bộ dạng ủ rũ của Tô Mạt. Tô Mạt cúi đầu, khách sáo
chào hỏi một tiếng. Tùng Dung không đáp lại, thậm chí chẳng thèm nhìn Tô Mạt, chỉ tập trung trò chuyện với đồng nghiệp. Tô Mạt đành cất cao
giọng: "Giám đốc Tùng!"
Lúc này Tùng Dung mới quay đầu, cất giọng lạnh nhạt: "Chuyện gì?"
Tô Mạt mỉm cười: "Không biết chị có thời gian, tôi muốn mời chị ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn."
Tùng Dung tỏ ra ngạc nhiên một cách khoa trương: "Cám ơn tôi? Cám ơn tôi gì chứ?"
Tô Mạt nói: "Cám ơn chị đã giới thiệu công việc cho tôi."
Tùng Dung tựa hồ bây giờ mới nhớ ra, chị ta nói thản nhiên: "Khỏi cần, loại
công việc hạ đẳng như vậy, chỉ cần cô muốn là có thể vào làm. Tôi đâu
tốn công sức gì. Hơn nữa tôi và cô cũng không thân quen."
Tô Mạt rơi vào tình huống khó xử.
Người xung quanh đều đưa mắt quan sát cô, thần sắc lộ vẻ hai năm rõ mười. Đến quản đốc của nhà kho cũng chạy tới xem trò vui. Tô Mạt đỏ mặt, định
tiếp tục mở miệng nhưng Tùng Dung đã quay người bỏ đi.
Mọi người giải tán, quản đốc cười cười gật đầu với Tô Mạt, chậm rãi đi qua người cô.
Kể từ hôm đó, công việc của Tô Mạt ở nhà kho không dễ dàng. Đàn ông làm
gì, cô cũng phải làm y như vậy, công việc nhẹ nhàng không đến lượt,
không có sức lực còn bị người khác giễu cợt. Tô Mạt nổi tính quật cường, không chịu cúi đầu, ép bản thân thích nghi hoàn cảnh. Ngày này qua ngày khác, bàn tay cô trở nên thô ráp, sức lực tăng lên, giọng nói cũng to
hơn. Cô còn học cách sử dụng cân ngàn tấn và lái xe nâng.
Tiểu Trần luôn nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thông cảm, thỉnh thoảng chạy đến
giúp cô. Anh ta cũng bị đám công nhân chê cười nhưng vẫn không rút lui.
Đ