Polaroid
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322165

Bình chọn: 9.5.00/10/216 lượt.

bệnh nhập khẩu tốn mấy trăm tệ; đầu tháng con bé bị viêm phế quản, đi bệnh viện truyền thuốc mấy ngày mất toi hai

nghìn; cháu nhà người ta tới trường mẫu giáo này nọ, lớp tự chọn quá xa

mà không có xe đưa đón…

Ánh nắng chiếu đến mức Tô Mạt thấy hoa mắt, chóng mặt. Cô ngồi xuống bậc

cầu thang bên cạnh, cất giọng thăm dò: “Mẹ, hay là cuối tháng này con

gửi thêm ít tiền về nhà?”

Bà Tô ngừng một giây rồi nói: “Bố mẹ không phải không có tiền, chỉ là… mẹ

nghe người ta nói thằng họ Đồng tổ chức đám cưới ngày hôm qua… Sau khi

con và nó ly hôn, nó chẳng đến thăm con gái lấy một lần.” Bà thở dài.

“Tô Mạt, lần này con phải cố gắng để không thua kém mới được. Nó không

quan tâm đến hai mẹ con con, con càng phải sống tử tế…”

Đúng vào buổi trưa nóng bức, trong lòng Tô mạt rất buồn phiền, cô nhất thời

im lặng. Cô nghe thấy tiếng của bố vọng vào trong điện thoại: “Bà nói ít thôi, người ta tái hôn, con gái bà còn có thể làm gì?”

Tô Mạt mím môi, không lên tiếng, cố kìm nén những giọt nước mắt. Cô lí nhí an ủi mẹ vài câu rồi lập tức cúp máy. Sau đó, cô ngẩn ngơ một lúc, bắt

đầu tính toán sinh hoạt phí đến đầu tháng sau. Mấy ngày qua, Tô Mạt liên tục gửi đơn xin việc và đi phỏng vấn. Tuy nhiên, nếu không phải yeei

cầu kinh nghiệm hay kỹ năng chuyên ngành quá cao thì cũng là công việc

lương thấp, trừ tiền thuê nhà, điện nước, sinh hoạt phí, thu nhập mỗi

tháng chẳng còn là bao, làm gì có tiền để gửi về nhà.

Tô Mạt cúi đầu nhìn bộ quần áo đầy bụi trên người, sau đó bắt đầu thu dọn

đồ trong kho. Xưởng may quần áo của người cậu ruột tháng trước mới có

hai công nhân nghỉ việc nên cô bận đến mức không có thời gian mà nghĩ

đến chuyện khác.

Tô Mạt vốn bảo thủ, hết lòng hết dạ với người đàn ông cô yêu. Mặc dù cuộc

hôn nhân kéo dài không được bao lâu nhưng tính bảo thủ này đã ăn vào cốt tủy của cô. Bây giờ cô không có đàn ông ở bên cạnh, chỉ chuyên tâm làm

việc. Cho dù công việc hiện tại khô khan, nặng nhọc đến mấy, cô cũng

không nghĩ ngợi lung tung.

Vì vậy có người ở đằng sau gọi, Tô Mạt cũng không hề biết. Người đó đành

phải cất cao giọng một lần nữa: “Chị gái!”. Cách xưng hô của người địa

phương đối với phụ nữ chia thành hai kiểu, người có tuổi một chút đến bà già bảy, tám mươi tuổi đều gọi là “chị gái”, còn các cô gái trẻ tuổi

được gọi là “em gái”.

Tô Mạt đứng thẳng người, lưng eo nhức mỏi nên cô giơ tay xoa bóp. Khi quay đầu, Tô Mạt nhìn thấy hai người đàn ông, bọn họ có vẻ chưa đến ba mươi

tuổi, ngoại hình mang đặc điểm của người địa phương, nước da ngăm đen,

thân hình cao gầy. Người vừa lên tiếng trẻ hơn. Nhìn thấy cô, anh ta hơi ngây người. “Cô gái… ông chủ Chung có nhà không?”

Tô Mạt gật đầu, biết bọn họ đến tìm cậu ruột cô. Vừa nhướng mắt, cô phát

hiện em gái họ Chung Minh đang ló đầu ra ngoài. Tô Mạt đoán hai vị khách này có vai vế, liền vẫy tay với Chung Minh, ý bảo em gái dẫn khách lên

nhà. Ai ngờ Chung Minh rụt đầu vào trong, vài giây sau buông rèm cửa sổ.

Tô Mạt đành quay sang vị khách, nói: “Có, để tôi đưa các anh lên văn phòng.”

Người đàn ông trẻ tuổi hơn lại liếc nhìn cô. “Không cần, chúng tôi quen biết

ông chủ Chung. Chúng tôi đã đến đây mấy lần, biết đường lên văn phòng.

Cô cứ làm việc của mình đi!”

Bắt gặp ánh mắt của anh ta, Tô Mạt đoán quần áo của mình bụi bặm nên anh ta chê bẩn, không muốn tiến lại gần, thế là cô đứng tránh sang một bên,

nhường lối cho hai người đàn ông đi qua.

Người đàn ông đá cái túi nylon bọc quần áo ở dưới đất, sải bước đi vào trong. Bụi bay mù mịt, anh ta liền giơ tay bịt mũi. Người đi sau tỏ ra lịch sự hơn, không có động tác kiểu đó, chỉ là trước khi vào cửa, anh ta đi

chậm lại, ngoảnh mặt liếc qua Tô Mạt. Ánh mắt anh ta lãnh đạm, có ý

nghiên cứu, dò xét.

Tô Mạt ngồi xổm, tiếp tục xử lý đống quần áo, cô ngửi thấy toàn mùi

formaldehyde. Người đàn ông vừa rồi xem ra không tồi, trang phục chỉnh

tề, chiếc xe ô tô đỗ bên đường có giá cả triệu bạc. Nơi này là khu vực

gần biển, nhiều người có tiền, lái chiếc xe như vậy cũng là bình thường. Chỉ có điều, bọn họ không thuộc về người phụ nữ như cô. Một người phụ

nữ ly hôn, tuổi sắp bước sang đầu ba, nuôi con nhỏ, gia cảnh bình

thường, nếu nghĩ đến chuyện tìm người đàn ông để tái giá, vậy thì thái

độ của cô nên tự ti và dè dặt. Nếu cô còn giữ vẻ cao ngạo và khắt khe

như con gái tuổi đôi mươi, vậy thì cô quá sai lầm.

Tối hôm qua, bà mợ dẫn Tô Mạt đi xem mặt. Bà mợ là người rất nhiệt tình.

Đối tượng bà giới thiệu có điều kiện tương đối khá, tuy không quá giàu

có nhưng nếu dẫn về quê giới thiệu, chắc cũng khiến khối kẻ ngưỡng mộ.

Người đàn ông đó chẳng bận tâm đến chuyện Tô Mạt đã có con, bởi vì ông

ta góa vợ, có con trai năm nay thi đại học. Ông ta cũng đã lớn tuổi, gần bốn mươi mới sinh con, bây giờ đã ngoài năm mươi. Lúc người đàn ông

tiến lại gần, Tô Mạt ngửi thấy một mùi khó chịu tỏa ra từ chân tóc, hơi

thở và cử chỉ của ông ta.

Trên đường về nhà, bà mợ hỏi ý của Tô Mạt. Cô lấy lý do công việc để thoái

thác. Bà mợ căn vặn thêm vài câu, cô tuyệt đối im lặng. Trước đây, Tô

Mạt rất thẳng tính,