
oán kế hoạch tiếp theo. Vẫn chưa rời đại sảnh, phía trước có mấy người đi tới.
Vừa nhìn thấy người đàn ông cao to đi đầu tiên, Lý tiên sinh lập tức dừng
lại, cất giọng đầy hưng phấn với Tô Mạt: "Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào
Tháo đến ngay. Ông chủ Thượng tới kìa, Tô tiểu thư, cô còn không đi chào hỏi ông chủ Thượng?"
Tô Mạt như hóa đá.
Thượng Thuần cũng nhìn thấy Tô Mạt, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cô, cùng đám người tiến lại gần.
Sống lưng Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, Lý tiên sinh ở bên cạnh không ngừng thúc
giục. Cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết đứng yên. Cho
đến khi Thượng Thuần đến trước mặt cô, mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cà vạt của anh bị lệch rồi."
Thượng Thuần hơi ngây người. Sau đó hắn cúi đầu, ghé sát tai Tô Mạt, hỏi nhỏ: "Cô nói gì? Tôi nghe không rõ."
Tô Mạt cảm thấy bên tai kêu ù ù. Cô giơ tay, giúp Thượng Thuần chỉnh lại cà vạt: "Trời nóng như vậy, còn đeo cà vạt làm gì?"
Thượng Thuần mỉm cười: "Cô hãy giúp tôi tháo ra."
Tô Mạt liếc nhìn hắn rồi cúi đầu bất động.
Thượng Thuần nhìn Tô Mạt chằm chằm, yết hầu bất giác chuyển động. Hắn chậm rãi tự tháo cà vạt, nhét vào tay Tô Mạt: "Cô cầm giúp tôi."
Tô Mạt siết mảnh vải bằng tơ lụa mềm mại trong tay, lùi lại một bước rồi
nói: "Anh cứ lo việc trước đi, tôi còn bàn chút công chuyện với khách
hàng...À, tôi quên không giới thiệu, vị này là Lý tổng của công ty Trung Thuận. Vị này là..."
Không đợi Tô Mạt nói hết câu, Lý tiên sinh không thể kiềm chế, lao đi như tên bắn, bắt tay Thượng Thuần lắc lắc: "Tôi biết, tôi biết. Đây là ông chủ
Thượng, trăm nghe không bằng một thấy. Ông chủ Thượng, tôi có việc nhỏ
muốn nhờ anh, không biết anh..."
Nghe Lý tiên sinh lải nhải xong, Thượng Thuần quay đầu, cười với Tô Mạt. Sau đó, hắn từ tốn trả lời: "Vậy đi, Lý tổng hãy liên lạc với thư ký của
tôi hẹn thời gian. Bây giờ tôi thật sự không rảnh, lúc khác chúng ta nói chuyện sau."
Đối với Tô Mạt, sự việc tiếp theo cực kỳ thuận lợi, Thượng Thuần không tiếp tục “diễn trò” trước mặt đám đông nữa, còn Lý tiên sinh càng tỏ ra
nhiệt tình với cô. Sau khi tiễn khách, Tô Mạt mới thở phào nhẹ nhõm,
người mệt nhoài nhưng tinh thần rất phấn chấn.
Trên đường về công ty, người trợ lý lái ô tô, đột nhiên nói một câu lấp
lửng: "Chị Tô, chị giỏi thật đấy, sau này nhớ chiếu cố đến đàn em."
Tô Mạt liếc nhìn anh ta. Cô định nói vụ "cơ bắp" là do cô bịa ra nhưng
chợt nghĩ hợp đồng vẫn chưa ký, bất cứ người nào cũng cần đề phòng. Thế
là cô trả lời bằng một câu mập mờ không kém: "Giỏi gì chứ, tôi cũng chỉ
vì kiếm miếng cơm mà thôi." Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Thành tích kinh
doanh của cậu tháng trước hình như không mấy lý tưởng?"
Anh chàng trợ lý đang cười gian xảo, nghe Tô Mạt hỏi vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ: "Đúng là hơi..."
Tô Mạt an ủi anh ta: "Tùng Dung mới hỏi tôi, biểu hiện của cậu gần đây thế nào." Cô cười cười: "Cậu là người thông minh, chỉ có vẻ ham chơi một
chút. Có thời gian chơi bời, chi bằng lo vấn đề nghiệp vụ. Tóm lại, nên
nói ít làm nhiều, nghe tôi đi, không sai đâu."
Người trợ lý "dạ" một tiếng, lập tức ngậm miệng.
Lúc này, Tô Mạt mới tĩnh tâm sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Trước đó, cô mời Lý tiên sinh đến Tứ Quý Thanh Nam Uyển dùng cơm với tâm trạng cầu may, xem có thể tình cờ gặp Thượng Thuần ở đó hay không. Không ngờ hắn lại hợp
tác như vậy, trong lòng cô len lỏi một niềm vui khó tả.
Lúc trước, Tô Mạt né tránh Thượng Thuần như loài rắn rết, bây giờ cô không
thể không nhìn thẳng vào giá trị của hắn. Cô nhướng mắt, lặng lẽ quan
sát khuôn mặt mình qua gương chiếu hậu. Diện mạo của cô tuy cũng được
coi là thanh tú, nhưng đối với một người có tiền bạc và địa vị như
Thượng Thuần, gương mặt này rất nhạt nhòa và tầm thường. Nghĩ đến điều
đó, trong lòng cô khẽ dấy lên cảm giác vui mừng. Tô Mạt giật mình bởi
ánh mắt của mình trong gương.
Cô bắt đầu hiểu người chồng cũ Đồng Thụy An. Anh ta chìm đắm trong cuộc
tình bất chính, không thể thoát khỏi, nguyên nhân quan trọng nhất là đối phương vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, lại con nhà giàu. Cô ta yêu và coi
trọng Đồng Thụy An. Có lẽ Đồng Thụy An cũng thầm mừng như cô bây gờ. Anh ta nhất định phát hiện ra giá trị của bản thân, anh ta bị chóang ngợp
bởi phát hiện mới này.
Bây giờ Thượng Thuần mới chỉ là phối hợp một chút, Tô Mạt bắt đầu lóa mắt.
Cô bất giác mở túi xách rồi lại đóng vào. Bên trong có một chiếc cà vạt
đàn ông. Cô không biết nên giải quyết vấn đề nan giải này thế nào, cũng
không biết đối mặt Mạc Úy Thanh ra sao? Nghĩ đến Mạc Úy Thanh, Tô Mạt
thấy rất áy náy.
Hai ngày sau, Lý tiên sinh đích thân đến công ty ký hợp đồng với Tô Mạt.
Tùng Dung biểu dương cô: "Ngọn núi mà Tào Nhược Thành không thể vượt qua đã bị cô đánh đổ."
Tô Mạt cúi đầu sắp xếp tài liệu, cất giọng từ tốn: "Có lẽ do lần trước tôi đã tìm đúng chỗ mời Lý tiên sinh ăn cơm. Ông ta cảm thấy tới Tứ Quý
Thanh Uyển rất có thể diện."
Tùng Dung cười cười: "Đơn giản như vậy sao?"
Tô Mạt nhướng mắt, thần sắc thản nhiên như không: "Tôi cũng không ngờ lại
gặp may như vậy." Bài học Tào Nhược Thành còn sờ