
đồng mới, nhìn dãy số tiền lương ghi trên hợp đồng,
trong lòng Tô Mạt càng không thể bình tĩnh, bởi mức lương cao hơn cô dự
kiến. Cô lập tức chạy đi ngân hàng, gửi hết số tiền tiết kiệm trong tay
vào tài khoản của bố mẹ.
Cuộc sống giống một bát mỳ vừa vặn không ít không nhiều, nóng hổi và thơm
phức đột nhiên được đẩy đến trước mặt Tô Mạt trong lúc bụng đói sôi ùng
ục, khiến cô có phần không thích ứng.
Hiện tại, Tô Mạt ngồi trong lớp bồi dưỡng chờ thầy giáo giảng bài với tinh thần như chuẩn bị thi đại học năm nào
Trên bàn bày đầy bút và giấy, bên ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ. Tô Mạt có
cảm giác quay về thời cấp ba, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống đang giơ tay vẫy gọi cô ở bên ngoài cửa sổ, động viên rằng cô vẫn còn nhiều thời gian có thể lãng phí, có thể bắt đầu lại.
Tô Mạt chìm trong suy tư, cho đến khi máy di động đổ chuông. Là mẹ cô gọi
điện tới, hỏi tại sao cô gửi nhiều tiền về nhà. Tô Mạt bịt ống nghe điện thoại, hạ giọng khoe từ tháng sau được tăng lương. Người nhà biết tin
vui lập tức động viên cô. Nghe tiếng cười vui vẻ của bố mẹ ở đầu kia
điện thoại, Tô Mạt cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng. Trước khi cúp máy, bà Tô dặn dò: “Con đừng chỉ tập trung vào công việc, cần suy nghĩ đến vấn
đề cá nhân. Nếu gặp được người thích hợp thì hãy cố gắng.”
Tô Mạt ngoài miệng nói không rảnh bận tâm đến chuyện này, nhưng trong lòng cô ít nhiều cũng nghĩ ngợi. Cô biết rõ đàn ông bây giờ đều thích những
cô gái tuổi ngoài đôi mươi. Nhưng phàm là việc gì cũng có mặt trái mặt
phải, một khi có tuổi, cô sẽ không đến nỗi mơ mộng viển vông dù gặp
người đàn ông vừa ý.
Cửa lớp học mở ra, một người quen đi vào. Tô Mạt đã mấy tuần liền không
nhìn thấy Châu Viễn Sơn, những buổi bồi dưỡng trước đó đều do đồng
nghiệp của văn phòng anh ta phụ trách. Cô hỏi thăm mới biết luật sư Châu đi công tác ngoại tỉnh.
Thời tiết nóng bức, bước chân của người đàn ông vội vàng, trán lấm tấm mồ
hôi. Điều này khiến anh không đến nỗi quá xa cách. Châu Viễn Sơn vặn
chai nước khoáng trên bàn uống một ngụm, sau đó anh đảo mắt một vòng,
cười cười với Tô Mạt.
Trái tim Tô Mạt đập loạn vài nhịp trước ý cười nhàn nhạt của Châu Viễn Sơn. Ở giây tiếp theo, cô cố gắng giữ bình tĩnh, cúi thấp đầu giả bộ không
thấy. Một lúc sau, Tô Mạt tự giễu bản thân, cô cầm bút viết lên giấy
trắng hàng chữ nhỏ: nên nhìn thẳng vào hiện thực, nhận rõ hiện thực,
thuận theo hiện thực. Viết xong, cô lại cảm thấy bản thân quá tiêu cực.
Dù hiện tại cô không có tình cảm an ủi nhưng ít nhất có sự nhiệt tình
trong công việc. Thế là cô bổ sung một câu: đừng vì hiện thực khắc
nghiệt mà từ bỏ hy vọng.
Luật sư Châu giảng bài không tồi, rất thoải mái hài hước, học một hiểu mười, thích hợp với người ngoại đạo. Tô Mạt vừa nghe vừa vội vàng ghi chép.
Trong lớp bồi dưỡng chẳng có ai chăm chỉ như cô, bọn họ vừa hết giờ là
chuồn mất. Châu Viễn Sơn cầm tập giấy gõ xuống mặt bàn Tô Mạt: “Đừng
chép nữa, cô cầm cả tập tài liệu giảng dạy đi.”
Tô Mạt cám ơn anh ta, lại nghe Châu Viễn Sơn hỏi: “Buổi trưa cô có rảnh không, cùng ăn cơm?”
Tô Mạt nhướng mắt nhìn anh ta, phát hiện thần sắc của người đàn ông hình
như không mấy tự nhiên. Cô nghĩ dù sao cũng đi căng tin ăn cơm nên nhận
lời: “Được, chúng ta mau đi thôi, lát nữa căng tin sẽ rất đông người.”
Châu Viễn Sơn chống hai tay xuống bàn, nhìn Tô Mạt thu dọn đồ, anh ta mỉm
cười: “Mời Tô tiểu thư ăn cơm mà đi căng tin thì không lịch sự cho lắm.”
Tô Mạt ngẩn người: “Tại sao anh muốn mời tôi ăn cơm?”
Châu Viễn Sơn đáp: “Có việc muốn nhờ cô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Sau đó, anh ta lái xe đưa Tô Mạt đi vòng vòng vèo vèo, tới một quán ăn
cổ kính tường màu xanh xám, mái ngói đỏ mờ.
Châu Viễn Sơn đỗ xe, mở miệng nói: “Nơi này cũng được, trước đây tôi cùng
Lão Vương đến đây đôi lần. Đồ ăn ở nơi này đạm bạc, không cho gia vị bừa bãi như ở bên ngoài.”
Tô Mạt theo anh ta đi vào bên trong. Nhà hàng này bài trí giản dị trang
nhã, cũng rất yên tĩnh. Chỉ là có quá ít bàn ăn, giống như chủ quán
không nỡ bày nhiều bàn ghế, chiếc bàn này cách bàn khác khá xa. Sau khi
ngồi yên vị, Tô Mạt liếc qua giá đồ ăn trên quyển thực đơn, trong lòng
không mấy thoải mái. Một món ăn ở đây tương đương tiền ăn trưa một tháng của cô. Có lẽ chủ quán cũng kiếm đủ từ các món ăn bất kể việc lãng phí
không gian.
Châu Viễn Sơn gọi hết món này đến món khác trên thực đơn. Tô Mạt vội ngăn
lại: “Anh đừng gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn chẳng hết.” Cô lại nói:
“Không có công lao thì không nhận bổng lộc. Tôi chưa giúp anh việc gì.
Anh hãy thử nói ra xem nào, tôi cũng không biết có thể giúp anh?”
Châu Viễn Sơn rót trà cho Tô Mạt. Anh ta ngập ngừng, như thể muốn nói rồi
lại thôi. Đột nhiên nhìn thấy hai người từ cửa đi vào, anh ta vội lên
tiếng: “Trùng hợp thật đấy, Lão Vương cũng đến đây.” Châu Viễn Sơn đứng
dậy chào hỏi: “Vương tổng.”
Vương Cư An nói với ông chủ nhà hàng: “Tôi không gọi điện trước, không biết còn phòng riêng không?”
Ông chủ nhà hàng tươi cười: “Bây giờ là lúc đông người ăn. Sáng sớm hôm nay có con chim khách kêu trên ô c