
? Hay
là … Cô ta.” Một tay chỉ vào An Nhiên , “Căn bản là không nói cô ta đã
qua một cuộc hôn nhân?”
Sắc mặt An Nhiên tái xanh , trăm triệu
lần không nghĩ tới Lạc lãnh Thần sẽ nói mình như vậy , ban đầu là dụ dỗ , bây giờ lại nói như vậy …
Miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt , An
Nhiên liếc mắt một cái nhìn về hướng Lạc Lãnh Thần , trong lòng xẹt qua
một nụ cười lạnh , không đợi Lạc lãnh Thần cùng Thẩm Mặc phản ứng , đột
nhiên quay đầu lại , chuẩn xác hôn lên môi Thẩm Mặc , thời điểm hai cánh môi dán lại một chỗ , một sự khác thường cuộn lên từ đáy lòng , trong
lúc An Nhiên sững sờ , đã bị Thẩm Mặc đoạt lại quyền chủ động , tay đấm
chế trụ gáy cô , chậm rãi và ôn nhu làm nụ hôn này sâu hơn , đôi mắt
cười bắt đầu nhận lấy sự nồng nàn , trong một thoáng khiến An Nhiên có
chút hốt hoảng , thậm chí , còn có cảm giác giả diễn thành thật .
Cảm giác không giống với Lạc Lãnh Thần
cho người ta , không lạnh đến vậy , ấm áp , và … làm cho người ta nhịn
không được mà trầm luân.
Khoé mắt liếc đến Lạc Lãnh Thần bộ dạng
khó chịu giống như đớp phải ruồi , ý cười của Thẩm Mặc càng sâu , chậm
rãi ngẩng đầu , bắt đầu dùng đầu lưỡi vẽ lên cánh môi có hương bị tốt
hơn dự liệu này .
An Nhiên lúc này đã mờ mịt rồi , ban đầu
là kinh hãi vì động tác to gan như thế lại do chính mình chủ động trước , còn sau đó , lại cảm một chút cảm giác mơ hồ.
Bộ dạng cô tỉnh tỉnh mê mê càng thêm kích thích Thẩm Mặc , nhưng giờ phút này vẫn chưa phải lúc làm thịt cô , bởi vì , bên cạnh còn có một tên vọng tưởng chia chén canh này .
Đều là đàn ông , Thẩm Mặc đoán được diễn
cảm trên mặt Lạc Lãnh Thần có ý là gì , chẳng phải là ghen sao , có điều , hắn hình như không phát giác mình đã động tâm , bằng không , vừa rồi
cũng sẽ không nói những lời tổn thương cô như vậy .
Thoả mãn , con ngươi hẹp dài chất chứa ý
cười , đáy mắt sáng rực có chút thâm ý , An Nhiên đã khuôn phục lại tinh thần , hai má cùng lúc nóng rực , hình như lá gan của cô đã lớn không
ít rồi.
“Lạc thiếu , tôi nghĩ anh vừa rồi cũng
nhìn thấy , người phụ nữ anh không cần đã ly hôn tôi đây , đúng thật là
đã trèo lên cao rồi , nói không chừng …” An Nhiên nhếch môi cười , nụ
cười kia làm cho Lạc Lãnh Thần cảm thấy được một sự bất an sâu sắc “Sau
này nói không chừng Lạc Thiếu anh sẽ có lúc còn phải tới cửa để cầu xin
tôi .”
Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc như cục đá
quảng vào mặt hồ đang yên tĩnh , lay động từng gợn sóng , ban đầu , cô
cũng không phải một con chim cốc bị thở săn chinh phục hoàn toàn , mà là một con mèo con thi thoảng dùng móng vuốt sắc bén của mình , nói như
vậy , dường như càng thêm phần hấp dẫn , vừa lúc , hắn cũng không thích việc ngoan goãn nghe lời.
Lạc Lãnh Thần cắn răng : “Cầu xin cô ? An Nhiên , cho dù là trước kia , hay là vừa rồi , hoặc là sau này ,cũng
chỉ có cô tới cửa để van cầu tôi ! Muốn tôi cầu cô ? Cô nằm mơ đi!”
Thẩm Mặc cười , sắc mặt thâm trầm không
rõ là chứa ý tứ gì , chỉ là , bên trong có một tia ác liệt : “Lạc thiếu , hôm nay anh nói với vị hôn thê của tôi như vậy , tin hay không , sau
này , anh sẽ phải trả giá rất nhiều , bởi vì …” Anh ngừng lại , bước
từng bước , vẻ mặt tràn ngập tự tin “Tôi sẽ khiến anh đến cầu xin cô
ấy.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng lại có thể làm
cho người ta tức chết , Thẩm Mặc ôm An Nhiên rời đi , cách đó không xa , chiếc xe con đang chờ đợi chủ nhân của mình đi lên nhanh chóng lao đi , bụi đất bay lên , Lạc Lãnh Thần bởi vì tức giận mà mặt che một chút méo mó.
“Thẩm Mặc …” Sắc mặt căng cứng , hai chữ
này giống như đè ra theo kẽ răng , nối được điện thoại , thanh âm Lạc
Lãnh Thần âm trầm “Nói cho người kia , tôi , đồng ý hợp tác với hắn ,
cùng nhau đối phó Thẩm Mặc !”
Trên xe , mặt trên kính chiếu bóng dáng
Lạc Lãnh Thần không ngừng thu nhỏ lại dần lùi về sau , cuối cùng trở
thành một chấm đen nho nhỏ rồi biến mất , thân thể cứng ngắc của An
Nhiên lúc này mới dần thả lỏng xuống , Thẩm Mặc bên cạnh nhìn thấy bộ
dạng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi , ngữ khí hầm hầm : “Hình như cô rất sợ chồng trước?”
An Nhiên sửng sốt , không biến nên gật
đầu hay là lắc đầu , có rất nhiều chuyện và sợ hãi , ngay vị trí của
trái tim này , quá khứ trước đây luôn khảm chặt , giống như lúc này ,
chỉ cần nhìn thấy Lạc Lãnh Thần , cô liền sợ hãi không nhịn được.
“Không nói gì , chính là thừa nhận .”Thẩm Mặc cười vang , nhưng anh càng cười như vậy lại càng thể hiện là anh
tức giận , cười càng lợi hại , lựa giận càng lớn , đương nhiên là điều
này An Nhiên không biết.
“Đến giao lộ phía trước anh để tôi xuống đi.” An Nhiên hướng về phía lái xe nói .
“Cậu ta . Chỉ sợ không dám dừng xe ở giao lộ phía trước đâu.” Thấy mình luôn bị cô gái nhỏ bên cạnh coi thường , Thẩm Mặc nhếch môi , hai tay đan lại để lên trên đầu gối đan chéo nhau , thản nhiên nói .
“Vì sao ?” Chẳng lẽ giao lộ phía trên kia có gì không thích hợp ? An Nhiên thăm dò nhìn sang , ngoài một người
cảnh sát đứng ở đấy ra cũng không có gì khác thường , trong đầu An Nhiên từ từ bùng nổ một suy nghĩ to gan , sợ tới mức cô quên mất tất cả túm
lấ