
nh Thần” Cô nhìn quả
táo trong tay, nước mắt đột nhiên chảy ra, nhưng không lau đi, anh nhìn
cô, nhưng không giống như trước đây không kiên nhẫn xoay người rời đi,
hay là nhìn cô căm ghét.
Anh lại ở bên cạnh cô lại còn đắp chăn
cho cô , tay An Nhiên hơi siết chặt tấm chăn lại, một cảm giác vui mừng
lẫn lộn nảy sinh trong lòng của cô.
Cắn một cái, cô nhíu mày, có điều anh không đi ra, chỉ nhìn động tác cô ăn quả táo, hỏi: “Không muốn ăn sao?”
An Nhiên lắc lắc đầu .
“Vậy … không dễ ăn?”
An Nhiên cũng lắc lắc đầu, chỉ nói là bản thân không còn sức lực cắn quả táo để ăn.
Lạc Lãnh Thân vậy mà cũng tin, điện thoại kêu lên, anh lấy ra nhìn một thoáng, nói với cô : “Là điện thoại của công ty”
Cô gật đầu, ý bảo anh đi ra ngoài nghe điện thoại .
Trong khoảnh khắc anh khép cửa lại, cô
không nhịn được đem miếng táo hòa lẫn cùng nước miếng trong miệng ói hết ra, vì sợ anh phát hiện, cô còn dọn dẹp một chút trên mặt đất. Táo, từ
nhỏ cô đã chán ghét ăn thứ này, mỗi lần ăn táo , cô đều nhịn không được
muốn ói, mà bây giờ, cô vì anh lại có thể nhịn thời gian dài như vậy,
cũng may cú điện thoại kia đã cứu cô .
Bên ngoài, Lạc Lãnh Thần cố ý khép cửa lại: “Thi Thi, có chuyện gì sao ?”
Đầu bên kia điện thoại là tiếng Bùi Thi
Thi yếu ớt hô to gọi nhỏ: “Lạc thiếu , tay của em vừa mới bị thương
trong lúc quay phim, đau quá, anh lại đây thăm người ta đi …”
Lạc Lãnh Thần không đợi cô nói xong trực tiếp cắt ngang lời của cô : “Anh đang họp, đợi lát nữa nói sau.”
Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, không
biết tại sao anh lại nghĩ tới An Nhiên, đau đớn lớn như vậy, cô một mình yên lặng chấp nhận, chưa từng nói cho anh biết cô đau một chút nào, hay là biểu lộ bộ dạng không thoải mái một chút, so sánh với Bùi Thi Thi,
dường như trong tiềm thức của bản thân, chắc cô sẽ không đau .
Lúc đi vào, An Nhiên đã ăn xong táo, Lạc Lãnh Thần kiên trì hiếm thấy : “Muốn ăn một quả nữa hay không?”
An Nhiên lắc đầu: “ Không cần đâu”. Sau đó , cô lại nói tiếp “Cám ơn anh”
Nghe lời cám ơn của cô, đôi mắt Lạc Lãnh Thần có chút ảm đảm, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.
Anh canh giữ ở bên giường An Nhiên, sau
đó công ty thật sự có việc tìm anh nên anh rời đi, thật lâu sau đó, An
Nhiên vẫn còn nhìn hột táo kia, khóe môi mỉm cười hạnh phúc.
Cuối buổi, không biết từ đâu Vũ biết được tin An Nhiên nằm ở bệnh viện, trên đường đi lòng cảm thấy nóng như lửa
đốt, lúc đẩy cửa vào, Vũ quả thực không dám tin người con gái suy yếu
nằm trên giường bệnh kia chính là cô gái mấy hôm trước vẫn nói cười cùng anh.
Lúc An Nhiên nhìn về phía anh, Vũ liền nhanh chóng che giấu đi sự yêu thươn , chỉ còn lại quan tâm.
Đi đến bên cạnh An Nhiên, Vũ sờ cô trán rất tự nhiên: “Sao lại biến bản thân thành cái dạng này ?”
An Nhiên chỉ chỉ trái tim của mình, cười : “Nó lại phát tác”
Đáy mắt Vũ hiện lên một chút hoài nghi:
“Không phải nói chỉ cần quá buồn hay quá mừng thì mới phát tác sao? Em
làm sao vậy? Dao động cảm xúc lớn tới mức để bị như vậy.”
An Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt thăm dò của Vũ, hành động này khiến cho lòng Vũ căng thẳng.
“Không có gì buồn quá đau quá, nói không chừng là đã đến lúc, cho nên liền tái phát”
Vũ cũng không hỏi nữa mà đem hoa quả
mình mang đến quơ quơ trước mặt An Nhiên: “Em xem, hoa quả em thích
nhất, anh cũng mang đến cho em”
Đúng lúc nhìn lên cái tủ trên đầu giường
còn mấy quả táo, Vũ nhướn mày : “Ai mua hoa quả vậy? Biết rõ em ăn một
quả táo thì sẽ ói mà còn mua táo cho em?”
An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ Vũ muốn vứt
mấy quả táo đi, vội vàng ngăn anh lại: “Đừng vứt, cái này … đây là một
người bạn đưa tới, dù gì cũng là một chút tâm ý của người ta, đừng chà
đạp”
Vũ nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô , rầu rĩ nói : “Là bạn trai em tặng ?”
An Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt ẩn
chứa vẻ e lệ rụt rè đã nói rõ tất cả, Vũ không bao giờ muốn để vấn đề
này quầy rầy thêm nữa, chỉ buông quả táo xuống, sau đó đặt túi hoa quả
mình mới mang đến lên.
Nhìn thấy động tác trẻ con của anh, An Nhiên nở nụ cười.
Cô và Vũ từ nhỏ lớn lên với nhau, cô cũng không vì chuyện kia mà nghĩ gì nhiều.
“Em yên tâm, chuyện của công ty anh sẽ giúp em xin phép” Vũ cẩn thận đắp chăn cho cô, nói .
An Nhiên gật đầu: “Vâng”
Vũ cùng cô tán vài chuyện về bản thân khi xa cô, đến khi thời gian không còn sớm nữa, An Nhiên cần nghỉ ngơi,
không biết vì sao, An Nhiên cảm thấy sau lần phẫu thuật này hình như
không giống như lần trước, giống như mệt mỏi hơn nhiều, mà bụng … Thường xuyên đau nhói hơn , có thể nguyên nhân vì nước truyền lạnh, An Nhiên
thầm nghĩ, cũng không để ý quá nhiều tới nó.
Ngày
hôm sau, Lạc Lãnh Thần cũng tới, An Nhiên ít nhiều gì cũng có chút được
quan tâm mà lo sợ, bấm ngón tay tính toán, số lần Lạc Lãnh Thần xuất
hiện trước mặt cô hai ngày này còn nhiều hơn so với những ngày trước
cộng lại .
Ngày hôm nay anh mặc một bộ tây phục màu
xám bạc, nhìn rất nho nhã, An Nhiên nghĩ, anh mặc quần áo gì nhìn đều
đẹp. Khi anh tới, ánh sáng rực rỡ bên ngoài đúng lúc chiếu qua cửa sổ
thủy tinh hắt vào một bê