
ơn một chút.
Trương Phác Ngôn lúc này ở trong lòng lạnh lùng cười một tiếng.
Đâm lao phải theo lao phải không?
Hay vẫn là... có còn hơn không?
“Phác Ngôn?” Lý Ý phát hiện vị hôn thê của anh luôn thất thần khi anh vui vẻ
mỉm cười “Đang nghĩ gì vậy?”
Thành phố C tháng hai đã có vẻ xuân sắc, nhưng gió vẫn còn lạnh. Anh cởi áo
khoác xuống khoác lên trên vai cô, thuận thế tự nhiên đem kéo cô vào trong
ngực.
Chiếc cằm xinh đẹp đè lên trán cô, Trương Phác Ngôn không ngẩng đầu được, nghiêng
mặt một tiếng “Ừ, anh nói gì?”
Lý Ý ngừng lại, “Anh vừa mới hỏi em, lễ cưới chúng ta làm vào cuối tháng, có
thể không?”
Cô yên lặng, hồi lâu mới cười một tiếng, “Anh nghĩ sao?”
Anh nhấc tay lên sửa sang lại cổ áo cô, “Anh đương nhiên là... càng nhanh càng
tốt.”
Bốn chữ cuối cùng kia anh khẽ khàng nói, mang theo cảm xúc vi diệu nào đó, phức
tạp khiến cô không hiểu được.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, anh nhưng lại có chút mất tự nhiên tránh đi.
Trương Phác Ngôn trong lòng nhất thời tịch mịch mất mát không nói nên lời.
Ngay cả gió xuân này cũng càng thêm lạnh thấu xương. Siết thật chặt áo khoác
trên người, cô im lặng không lên tiếng ôm hai cánh tay một mình đi về phía
trước. Nghe tiếng bước chân anh theo tới, cô dừng lại.
“Anh là thật nghiêm túc sao —— Anh so với em còn rõ ràng hơn, gia đình chúng ta
định ra hôn nhân so với những người khác dễ dàng hơn, đồng thời cũng càng khó
khăn hơn. Lý Ý, anh nghĩ cho kĩ, em không phải là người dễ ở chung đâu.”
Lời của cô, tựa hồ như nghĩ đến đã lâu, lại tựa hồ như cảm xúc nhất thời bật
thốt lên. Lý Ý năm này tháng nọ thành thạo sống giữa đủ loại tâm tư trù tính,
lúc này lại không hiểu nổi ý tứ trong lời cô.
“Anh đương nhiên là thật nghiêm túc.” Trong chốc lát anh trả lời cô, dịu dàng
mà kiên định, “Rất nghiêm túc!”
Trương Phác Ngôn dưới ý xuân lạnh lẽo lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu trời dần dần
tối lại, giữa tranh sáng tranh tối, cô chợt dời đi ánh mắt, nở nụ cười vô cùng
xinh đẹp mà ý vị khó hiểu.
“Nghiêm túc là tốt rồi —— Nghe theo anh, tổ chức vào cuối tháng đi.”
******
Kết hôn ngày đó, anh uống đến say mèm.
Mọi người mang anh vào phòng tân hôn, dưới Trương Phác Ngôn mỉm cười khéo léo
mà lạnh lùng, toàn thể chạy trối chết, đừng nói đến náo loạn động phòng, ngay
cả chỉ chạy ngang qua cũng không chịu.
Chú rể nửa người ngã xuống dưới giường, mê say nhắm hai mắt nhẹ giọng gọi:
“Phác Ngôn, Phác Ngôn.”
Trương Phác Ngôn thương hại nhìn anh, trong lòng biết “Phác Ngôn” anh gọi cũng
không phải là chính mình, lúc này đang đội mũ phượng khăn quàng.
“Phác Ngôn...” Anh không chịu bỏ qua.
Trương Phác Ngôn đi tới trước mặt anh, cúi đầu tỉ mỉ ngắm nhìn, muốn từ trên
khuôn mặt nhìn ra một chút chân thật. Nhưng vẻ mặt anh một điểm bị trạc phá
cũng không, ngược lại lại cực kì dịu dàng.
Cô đưa tay mặt của anh.
“Chỉ một lần gặp mặt mà thôi, khó quên như vậy sao?” Trương Phác Ngôn cúi đầu
lẩm bẩm hỏi.
Hồi lâu không có tiếng động, lòng cô dần dần lạnh, không đề phòng bị người đang
nhắm chặt hai mắt kia vươn tay kéo lấy.
Cô ngã xuống trên người anh, hai người thoáng cái quá gần gũi.
Lý Ý chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt đen kia từng vì Phác Ngọc ngập tràn gió xuân,
lúc này sáng ngời giống như hai ngôi sao duy nhất giữa đêm tối vô tận.
“Một lần là đủ rồi “ anh nói rành mạch từng từ, ánh mắt sáng quắc “Trọn đời khó
quên.”
Trương Phác Ngôn hít vào một hơi ngây người. Anh lại cười, chợt lật người áp
lại, mang theo hơi thở đàn ông thuần hương rượu, nhất thời dồn dập mà đến bao
trùm lấy cô. Trương Phác Ngôn theo bản năng giãy giụa, bị anh dễ dàng chế trụ.
Anh cười vô cùng vui vẻ, giữa đôi mắt đen như mực chiếu ra hình ảnh cô, hai gò
má đỏ tươi như hoa đào say rơi giữa gió xuân.
“Em gả cho anh” anh khẽ thơm hoa hồng đỏ rực trên má cô, nụ cười kia cơ hồ có
thể hình dung vì mỹ mãn “Phác Ngôn, anh thật là vui vẻ.”
Lý Ý tuổi trẻ thành công,
đã là nhân vật vô cùng quan trọng trong cả gia tộc, vì vậy Trương Phác Ngôn tuy
là cô dâu mới cưới về nhưng đám bà cô chị em dâu cũng đều chạy đi nịnh bợ cô,
không người dám nặng lời nửa câu với cô.
Thậm chí cha mẹ của Lý Ý cũng đối với vị con dâu này rất khách khí, săn sóc cô
tân hôn ngày đêm vất vả, hai ông bà liền đi ra biệt thự, đem ngôi nhà lớn như
thế để lại cho vợ chồng mới cưới hai người một chỗ.
Đối với chuyện này Phác Ngôn có chút thấy không ổn, nhưng trái lại Lý Ý lại hài
lòng cực kỳ: “Không phải là tốt vô cùng sao? Em cũng được thoải mái chút.”
Sáng sớm cuối xuân hơi lạnh là như thế tốt đẹp dễ chịu, tân nương tử của anh
lại mỗi ngày đều muốn đi vào phòng cha mẹ chồng chào hỏi, lưu lại một mình anh
rời giường, thật sự là có chút tịch mịch đáng tiếc nha!
“Em cảm thấy ba mẹ tựa hồ... không phải là rất thích em?” Phác Ngôn suy nghĩ
một lúc, nói.
Lý Ý nghe vậy nâng mày, “Phác Ngôn, là em nghĩ nhiều”
“Thật sao?”
“Thật.” anh nhàn nhạt mà chắc chắn, “Người nào lại không thích Phác Ngôn của
anh chứ?”
Đại khái chính là bởi vì lúc này là khoảng thời gian tốt nhất trong ngày, ánh
mặt trời ấm áp mà không nóng