
bảo dưỡng chăm sóc quét rách cằm anh, đầu tiên là thật dài
một đường màu trắng, rồi chuyển hồng, sau đó máu tươi chậm rãi từ nơi kia rỉ
ra...
Lần đầu tiên chiến tranh
lạnh sau khi kết hôn cứ như vậy bắt đầu. Lý Ý bận rộn vốn là thiên hôn địa ám,
trước đây là trăm phương ngàn kế lách thời gian về nhà với cô, hiện tại có ý
tránh né, suốt một tuần Trương Phác Ngôn cũng chưa thể nhìn thấy anh một lần.
Không thấy được liền cứ không thấy được đi, cô không quan tâm!
Nhưng là, người tuy không xuất hiện, trong nhà lại nơi nơi có dấu vết của anh:
trong phòng quần áo trên mắc áo của cô, bị đổi lại thành áo của anh, áo khoác
móc vào bên ngoài áo sơ mi của cô, nhuộm một mùi hương lên áo cô, mặc lên người
cả người cũng không được tự nhiên; trên bệ rửa mặt, dao cạo râu dùng xong không
cất lại về đúng chỗ liền đụng tới khăn mặt của cô, đợi cô rửa mặt xong lau, ở
chóp mũi tất cả đều là mùi nước cạo râu của anh, quanh quẩn không đi, ghét cực
kỳ.
Còn có một lần, cô uống nhầm một ly cà phê đen, lăn qua lộn lại không thể ngủ,
cho đến rạng sáng, giữa lúc đang trù trề, rốt cục nghe được tiếng anh đi lên
lầu, cô lập tức không động đậy giả bộ ngủ.
Tiếng bước chân dừng lại ở trước giường cô, hồi lâu, gối nhẹ nhàng trầm xuống,
hô hấp êm ái như lông chim phủ ở trên mặt cô.
Trương Phác Ngôn nhắm hai mắt nín thở bất động, mặt đã dần dần nóng lên.
Ngày thứ hai, Trương Phác Ngôn nhìn như cũ mất hứng, nhưng cũng không giống như
trước đây lạnh lẽo băng sương. Lính cần vụ trong nhà giỏi đoán ý tứ, đương lúc
cô như du hồn lên lên xuống xuống cầu thang thì như lơ đãng nhắc nhở một câu:
“Phu nhân —— thủ trưởng hôm nay có một hội nghị thông qua truyền hình, lúc này
đài truyền hình đang chiếu trực tiếp đấy!”
Cô nghe, sao cũng được “Ừ” một tiếng, xoay người lên tầng, đóng kĩ cửa phòng
lập tức mở ti vi.
Quả nhiên, trên ti vi giữa một đám trung niên mặt mũi nghiêm túc, anh đang ngồi
ở chính giữa, môi xinh đẹp hơi mím, nghiêm túc nghe người bên cạnh báo cáo, mặt
mũi lạnh lùng, phong thái bình tĩnh, nhưng là... trên chiếc cằm anh tuấn kia,
dán một cái buồn cười băng urgo, ở giữa hoàn cảnh cùng với đám người đó, có thể
nói nhìn mà giật mình.
Tắt ti vi, Trương Phác Ngôn yên lặng ngồi trong chốc lát, đứng dậy gọi lái xe.
Bên này cô vừa mới ra cửa không lâu, trong hội trường Lý Ý liền nhận được tin
tức. Lúc này hội nghị mới tiến hành được một nửa, anh nhẫn lại nhẫn, vẫn là cơ
hồ liền lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ.
Từ đại sảnh hội nghị đi ra ngoài, chờ thang máy cũng ngại chậm, theo cầu thang
bộ một đường sải bước đi xuống, cảnh vệ ở cửa xa xa thấy anh ra ngoài liền cộp
cộp hành lễ, cách đó không xa Trương Phác Ngôn nghe thấy, nhất thời hướng bên
này nhìn tới.
Ánh nhìn này khiến cho Lý Ý gấp gáp khó nhịn, cư nhiên trước mặt mọi người chạy
băng băng, giữa ánh mắt kinh ngạc của cấp dưới đang thong dong lui tới, anh mấy
bước liền vọt tới trước mặt cô.
Trương Phác Ngôn ánh mắt có chút hoảng hốt, cũng có chút lúng túng. Dưới hơi
thở hổn hển, ánh nhìn chăm chú vô hạn vui mừng của anh, cô dần dần đỏ mặt, cúi
đầu xuống.
“Đã kết thúc chưa?” Cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Anh không nói lời nào, chẳng qua là chăm chăm nhìn cô, nhìn không chớp mắt.
Trương Phác Ngôn bị nhìn vừa thẹn vừa giận, trong óc quả thực là một màu trắng
xóa, nghĩ không ra được một câu hàn huyên, lòng phát cáu, ngẩng đầu nhỏ giọng
mà hung tợn: “Anh sao có thể đáng ghét như vậy!”
Lý Ý nở nụ cười, trong lòng biết rõ ở chỗ này không ổn, lại không nhịn được giơ
tay lên xoa nhẹ mặt cô, đem cô nặng nề áp vào trong ngực.
Đã có thật nhiều năm không có tùy ý phấn khởi cảm giác, anh ôm lấy cô đi ra bên
ngoài, lưu lại ở trong đại sảnh kia một đám bị đứng hình như tượng gỗ ——
Vừa rồi... Vừa rồi người... mới cười kia... Là thủ trưởng... của bọn hắn đi?!
Thủ trưởng cư nhiên sẽ cười?!
Thủ trưởng cư nhiên cũng là sẽ cười!
******
Tiểu biệt thắng tân hôn, Lý Ý quả thực như là phát điên.
Trương Phác Ngôn ửng hồng nghiêm mặt, cả người như nhũn ra ngay cả đầu ngón tay
cũng không nhúc nhích được, anh lại vẫn còn hưng trí bất tận, dán vào lưng cô
cọ cọ, thở hổn hển cúi đầu cười: “Xem ra em cũng rất muốn anh thôi.”
Trương Phác Ngôn yếu đuối hừ một tiếng, phảng phất như không thèm để ý, anh lập
tức sán vào gần hơn: “Chẳng lẽ không đúng?”
Vấn đề này, trả lời đúng hoặc không đúng đều là kết cục giống nhau, cô đóng
chặt miệng, không cho anh bất kì cơ hội thừa dịp nào.
Đáng tiếc cô vẫn còn là xem thường trình độ vô sỉ của người khác —— “Phu nhân
không trả lời, vi phu không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm tòi.” Anh ra vẻ
nghiêm trang, lại bắt đầu làm chuyện tối không đứng đắn kia.
Trương Phác Ngôn thôi đẩy trốn tránh, anh ngược lại lại càng thêm hăng hái.
“Mấy giờ rồi?” Chuyện xong, Trương Phác Ngôn nằm ở dưới chăn gấm lộn xộn, mệt
nhọc vô cùng mềm thanh hỏi sau lưng người đang hổn hển thở dốc.
Lý Ý duỗi tay bật lên đèn, lật lên đồng hồ đeo tay rơi xuống đất liếc nhìn một
cái, lại nằm xuống cuốn lấy cô, thích ý khẽ than: “Mười giờ bốn mươi.”
“...”