
nực, lại trùng hợp bữa ăn sáng trên bàn mấy món ăn
đều là cô thích, nên trong lúc nhất thời Trương Phác Ngôn tâm tình thật tốt,
thấy anh đang đưa tay muốn lấy tờ báo trước mặt cô, cô liền thuận tay cầm lên,
đưa tới trên tay anh —— bàn tay Lý Ý nháy mắt cứng ở chỗ nào đó.
Thụ sủng nhược kinh.
Đúng vậy, đây là trong suốt cả đời Lý Ý lần đầu tiên hưởng đến tư vị thụ sủng
nhược kinh.
“Sao vậy?” Cô làm bộ như không biết, cố ý mặt ra vẻ nghi vấn nhìn hướng anh.
Lý Ý dĩ nhiên sẽ không nói gì, chỉ lắc đầu, nhưng khóe miệng làm thế nào cũng
không kìm được cong cong lên.
Sau đó Trương Phác Ngôn dĩ nhiên vẫn như thường. Cô không biết là, vì một cái
hành động nho nhỏ như vậy nhưng lại chọc cho toàn bộ thư kí của tòa nhà đều tụ
lại một chỗ, mỗi người đều cầm một bản “Báo buổi sáng thành phố C” đau khổ
nghiên cứu, trăm tư khó giải —— không có tin tức trọng yếu gì a! Cũng không có
nội dung chỉ thị hội nghị nào cả, toàn bộ cùng với tờ báo bình thường khác
chẳng có gì đặc biệt khác nhau... Nhưng là vì sao thủ trưởng cả ngày đều đặt ở
bên tay, ngay cả giữa kì hội nghị thường kỳ đều không quên lật xem nghiên cứu
à?
******
Công việc của Lý Ý vô cùng bận rộn. Trước kì trăng mật anh trăm phương ngàn kế
tránh đi một ít chuyện, theo cô đi ra ngoài chơi, sau khi trở về, công vụ chất
đống như núi, đã bận nay còn bận hơn.
Trương Phác Ngôn từ nhỏ đến lớn đã thường thấy cha và anh trai như vậy, đối với
việc anh có thể mỗi ngày trở lại cùng ăn với cô một bữa cơm, ở nhà ngủ mấy giờ,
đã là sợ hãi cùng bội phục không thôi.
Ngược lại Lý Ý, đối với kiều thê loại này độ lượng rất là có chút không làm
được.
Mấy tháng sau khi kết hôn, có một ngày anh ở khoảng cách 40 phút giữa hai hội
nghị vui sướng chạy về nhà.
Lý phu nhân khi đó đang ở giữa vườn hoa phơi nắng. Chính ở lúc chiều thu ánh
mặt trời dịu nhẹ nhất, cô ngồi ở dưới giàn trồng hoa, nhàn nhã tỉa hoa. Anh
đứng ở dưới mái hiên nhìn mấy phút, hơi thở dồn dập dần dần ổn định lại, nhẹ
nhàng đi tới từ phía sau ôm lấy cô.
Cô tâm tình rất tốt, quay đầu cười với anh.
“Phác Ngôn,” anh hôn lên tóc mai của cô “Lúc em ở một mình, hay lúc ở cùng với
anh vui hơn?”
“Đều vui cả.”
“Cái gì?” Đáp án này làm ngữ khí anh trở nên bất thiện.
“Anh hôm nay không bận à?” Cô thông minh nói sang chuyện khác.
“Không bận. Có cần anh đi dạo phố với em không?” Anh ngửi hương thơm thoang
thoảng nơi mái tóc cô, mệt mỏi mà lại hưng phấn hỏi cô.
“Hôm qua vừa mới đi với bọn Khả Khả rồi.” Cô ngửi ngửi một cành hoa trong tay,
ngọt ngào cười, quay đầu nói đùa với anh: “Cái em không cần anh lại cố ý làm
cho em —— toàn nói lời vô dụng, hay là anh đem nâng định mức thẻ của em lên một
cấp nữa xem?”
Tân hôn tiểu thiếu phụ cười giỡn, uyển chuyển hàm súc mà kiều mỵ động lòng
người. Lý Ý nhẫn lại nhẫn, vẫn là không nhịn được mặt đen, khom lưng bế cả
người cô lên, xoay người sải bước đi vào phòng ngủ.
Chạm mặt phải lính cần vụ đi đến, vốn là tới để nhắc anh thời gian đi họp thời
gian sắp đến nên đi ra cửa, thấy hình ảnh này “Cộp!” một tiếng đứng nghiêm quay
lại phía sau, đảo mắt liền mất bóng.
Lý Ý làm như không nhìn thấy, Trương Phác Ngôn thật thấp kêu than một tiếng,
bưng mặt vùi vào trong ngực anh, “Để em xuống! Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?!”
Lý Ý cúi đầu, ở bên tai cô hừ nhẹ: “Anh muốn cùng em thảo luận về vấn đề ——‘nhu
cầu’.”
Phác Ngôn lập tức đỏ mặt. Đây là ban ngày, huống chi tối hôm qua cùng sáng sớm
hôm nay cũng đã... Véo anh một cái bày tỏ kháng nghị, không nghĩ tới Lý Ý vốn
đang nhịn được, lần này đã bị hoàn toàn kích thích, vừa vào phòng ngủ liền đặt
cô để ở sau cửa...
Một câu nói đùa mà thôi, chưa đến mấy ngày sau, Lý Ý lại thật đem định mức thẻ
của cô lên tới con số dọa người.
Lúc uống xong trà chiều bạn bè hâm mộ trêu ghẹo cô: “Phác Ngôn, nếu cậu trở về
cãi nhau với thủ trường nhà cậu, có thể trực tiếp quẹt thẻ bay trực thăng về
nhà mẹ đẻ nha!”
Trương Phác Ngôn cười cười, thu lại thẻ phục vụ đưa tới, cũng không nói lời
nào.
Nhưng sau lại, không biết vì sao, ngay cả ly cà phê đen cô uống đến cũng đều là
ngọt.
******
Chỉ chớp mắt đã đến mùa xuân năm sau, là lúc em gái Trương Phác Ngọc xuất giá.
Hôn lễ ngày đó, Lý Ý gạt ra hết thảy công việc, theo Trương Phác Ngôn đi Trương
gia đưa gả.
Trong xe đi đường, hai người đều không nói một lời, Trương Phác Ngôn chán đến
chết cầm lấy quà tặng kết hôn anh tự mình chuẩn bị, tùy ý nắm ở trong tay chơi.
“Phác Ngôn, cẩn thận một chút.” Xe hơi lắc lư một chút, đang nhắm mắt dưỡng
thần Lý Ý mở miệng nói với cô.
Cẩn thận cái gì? Tâm ý của anh ta sao? Trương Phác Ngôn tay dừng lại, cũng
không lên tiếng.
Đúng lúc này xe dừng lại, cô giơ tay đẩy ra cửa xe, quả cầu thủy tinh đắt tiền
hiếm có cùng với cái hộp một đường bay rơi xuống đất, vỡ tan nát.
Lý Ý nghĩ xe đến nơi, hướng về phía mảnh thủy tinh đầy đất hơi nhíu mày. Trương
Phác Ngôn ở bên cạnh lẳng lặng chờ anh nổi giận, anh lại chỉ lắc đầu một cái,
phân phó thư kí đi theo lập tức lại lần nữa chuẩn bị một phần lễ.
“Vào đi thôi.” Anh tới cầm tay cô, cô lại xo