
ay người rời đi.
“Phác Ngôn!” Anh thấp giọng gọi lại cô, âm thanh ẩn nhẫn.
Trương Phác Ngôn quay đầu lại, cách anh đứng không xa, dùng một loại xa lạ thần
sắc anh chưa từng thấy qua lẳng lặng nhìn anh, trong chốc lát, cô chậm rãi mở
miệng: “Sớm biết có hôm nay, hà tất phải bắt đầu.”
Lý Ý trái tim bùng lên giận dữ, trên mặt liền càng thêm nhàn nhạt: “Anh cũng
đang muốn nói với em những lời này.”
Trương Phác Ngôn sắc mặt đổi một cái, dưới con mắt của mọi người, hung hăng hất
ra cánh tay anh đưa tới.
Hôm nay cô dâu cũng không giống như Trương Phác Ngôn trước kia cự người ngàn
dặm, bạn bè thân thích ồn ào ầm ĩ, đủ loại trêu chọc, náo nhiệt không thôi.
Chú rể Tần Uẩn che lại cô dâu nhỏ của mình ở phía sau, một người ngày thường
lạnh nhạt thanh quý lúc này bị vẽ son môi lên mặt, tức cười mà chật vật.
Cũng mặc kệ cỡ nào bất đắc dĩ khó chịu, anh thủy chung một tay che chở người
phía sau, thỉnh thoảng Trương Phác Ngọc không cam lòng thò đầu ra ngoài kháng
nghị đôi câu, anh liền dịu dàng cười kéo cô trở lại.
Anh ta cười lên rất đẹp, lúc đầu ở lễ kỉ niệm trường cũ một trăm năm, anh bị
mọi người vây quanh, mỉm cười như thanh phong minh nguyệt, Trương Phác Ngôn lần
đầu tiên nhìn đã vừa ý.
Thật ra thì nụ cười của Lý Ý cũng rất đẹp, bất quá bởi vì công việc, thường
xuyên không thể không nghiêm mặt cố ra vẻ lão luyện, dần dà, trong cuộc sống
riêng cũng cực ít có lúc cười.
Cực ít, nhưng cũng không phải là không có. Lúc nhìn cô, anh thường xuyên đều là
cười. Trương Phác Ngôn có thể rõ ràng nhớ lại mỗi cái tươi cười của anh: dịu
dàng, vui vẻ, chói mắt... Còn có, lần đầu tiên gặp mặt anh hướng về phía Trương
Phác Ngọc nhà cô cười, nụ cười xinh đẹp so với gió xuân càng làm người ta say
mê.
Trương Phác Ngôn cả đời này chán ghét đối với Trương Phác Ngọc cộng lại, cũng
so ra kém ghen tị với Trương Phác Ngọc trong nháy mắt đó.
Chuyện cho tới bây giờ, sẽ không có thể không thừa nhận, hết thảy tương kế tựu
kế, xích mích cự nự, cũng chẳng qua là ngụy trang —— Trương Phác Ngôn đối với
Lý Ý, nhất kiến chung tình.
Người nào yêu Trương Phác Ngọc cũng không sao cả, cô lại chỉ cầu nụ cười đó mà
thôi.
Chỉ tiếc yêu cầu này quá xa xỉ, thẻ định mức có cao bao nhiêu cũng quẹt không
mua nổi.
Trương Phác Ngôn ngơ ngẩn rơi lệ.
Lúc này, Lý Ý đứng ở bên vợ, đoàn người huyên náo, anh âm thầm thay cô ngăn ra
riêng một phần an tĩnh, mà khi anh đang muốn vươn tay ôm nàng thì lại thấy
khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, trên gò má nhu mỹ, tựa như là nước mắt.
Theo tầm mắt cô nhìn lại, Tần Uẩn đang cúi đầu dịu dàng hôn Trương Phác Ngọc.
Lý Y thu hồi tay, im lặng không lên tiếng tay siết thành quyền.
Trên đường trở về ai cũng không nói lời nào, đến nhà Trương Phác Ngôn đi thẳng
về phòng, anh mặt lạnh đi theo sau lưng, lúc cửa phòng đóng kịp thời đưa tay ra
đẩy lại, phát ra rầm một tiếng. Trương Phác Ngôn quay đầu lại cau mày, không
chút khách khí lạnh lùng nói với anh: “Đi ra ngoài!”
Chưa từng có người dám như vậy nói chuyện với với Lý Ý, sắc mặt của anh sa sầm
xuống.
“Phác Ngôn” anh gằn từng chữ “Có chừng có mực!”
“Anh không có tư cách nói tôi!”
“Tần Uẩn thì có?”
Anh tự cho là hiểu rõ cười lạnh.
Trương Phác Ngôn cứng người kiềm chế muốn cho anh một cái tát, cũng lạnh giọng
cười: “Anh... vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lý Ý cười cười “Phác Ngôn, em thật nghĩ rằng anh không biết đoạn quá khứ kia
giữa em và Tần Uẩn sao?”
Ban đầu Tần gia có ý muốn liên hôn với Trương gia, mà Trương gia hai cô con
gái, các trưởng bối Tần gia lại càng hợp ý là Trương Phác Ngôn —— Bọn họ cần
một nữ chủ nhân có thể chống đỡ được cho cả cả gia tộc, chứ không phải là cô
nhóc không rành thế sự như Trương Phác Ngọc.
Nhưng Tần Uẩn quyết tâm không phải là Trương Phác Ngọc thì sẽ không cưới, ai
cũng không biết làm thế nào với hắn.
Dù chưa bắt đầu đã kết thúc, cũng không có mấy người biết, nhưng đoạn quá khứ
này đối với Trương Phác Ngôn mà nói, vẫn trở thành miệng vết thương không thể
đụng vào.
Lập tức cô tức giận thở hổn hển thôi đẩy anh “Đi ra ngoài! Tôi không muốn nhìn
thấy anh!”
Trong mắt Lý Ý tức thì xẹt qua tia lạnh lẽo, bắt lấy tay của cô, hung hăng kéo
cô vào trong ngực, dễ dàng khống chế làm cô không động đậy được. Trương Phác
Ngôn hận vô cùng, há mồm cắn, anh cúi đầu tìm được môi của cô, hung hăng ăn vào
trong miệng.
Hôn lên hàng lệ cô rơi xuống, anh mới thoáng buông ra. Cúi đầu nhìn người trong
ngực nước mắt rơi như mưa, Lý Ý hồi lâu bất đắc dĩ, khàn khàn chậm rãi hỏi:
“Phác Ngôn, anh phải làm thế nào với em mới được đây? Anh đối với em không tốt
sao? Còn chưa đủ tốt sao?”
Trương Phác Ngôn không tiếng động khóc, dời đi ánh mắt không nhìn anh.
“Nói a!” anh không nhịn được lại cúi đầu nặng nề hôn cô. Bộ dáng uất ức của cô
làm anh hắn hiếm thấy mất đi tỉnh táo “Em đã gả cho anh rồi, em còn muốn như
thế nào nữa?! Em lại có thể làm thế nào?”
Lời này nghe vào trong tai Trương Phác Ngôn, quả thực đau đến chết tâm! Cô ra
sức từ trong ngực anh giãy giũa thoát khỏi, đương lúc dây dưa cô giương tay
lên, móng tay được