
." Liễu Thiên Trừng cười, chậm rãi từ trên mặt đất đứng
lên, giương mắt nhìn Long Y Hoàng, đôi mắt đầy quyến rũ: "Thái tử phi ở
đây, chắc cảm thấy rất tịch mịch, thần thiếp rất vất vả mới được mẫu hậu cho phép đến lần này, vừa lúc có thể bồi Thái tử phi nói chuyện." Nói
xong, ả vươn tay đỡ Long Y Hoàng đến ghế, Long Y Hoàng âm thầm thoát
khỏi tay ả, tự mình ngồi xuống.
Liễu Thiên Trừng cũng không cảm thấy xấu hổ, hai tay đặt trên đầu gối, hồng y như ánh lửa, từ từ ngồi xuống.
Cổ áo, tay áo của ả đều được viền lông màu trắng, càng lộ vẻ tao nhã sang trọng.
Long Y Hoàng nhìn bình hoa bên cạnh, phát hiện hoa mai chưa được đổi mới: "Thái tử rất bận?" Nàng hỏi.
"Đúng vậy, gần đây mẫu hậu thường xuyên để người xuất cung, ngoại trừ hôn lễ
hôm qua, thần thiếp cũng đã nhiều ngày chưa nhìn thấy Thái tử." Liễu
Thiên Trừng cô đơn nói.
"À, như vậy sao, vậy hắn rất mệt, ngươi phải hầu hạ hắn cho tốt." Long Y Hoàng thuận miệng nói.
"Đây là bổn phận của thần thiếp..." Liễu Thiên Trừng ngẩng đầu, nhìn nhìn
những hoa mai, cảm thấy hơi chói mắt, lại nói: "Xin Thái tử phi đừng oán trách Thái tử, bởi vài ngày trước mẫu hậu quát mắng chàng luôn chạy đến Bình Tâm Điện, không ra thể thống gì, cho nên đã lâu như vậy Thái tử
chưa có tới, kỳ thật, Thái tử tâm tâm niệm niệm đều là Thái tử phi."
"Ừ, ta biết." Long Y Hoàng gật gật đầu, cười, liếc mắt nhìn Liễu Thiên
Trừng một cái, vươn tay đùa nghịch những đóa hoa mai vẫn nở rực rỡ: "Vậy ngươi đến Bình Tâm Điện chỉ để dâng trà cho ta, chẳng phải là mất rất
nhiều công sức sao?"
"Nào có, kỳ thật mẫu hậu cũng rất để
bụng, chẳng qua... Chuyện xảy ra lúc trước hơi quá đáng, cho nên mẫu hậu không thể không hạ quyết tâm độc ác." Liễu Thiên Trừng nói.
"Ha ha... Phải không?" Long Y Hoàng cười lạnh vài tiếng, ngắt một đóa hoa
mai chơi đùa, ngửi ngửi: "Duệ vương phi hiện tại thế nào, không lưu lại
di chứng gì chứ?"
"Theo thái y nói, không có, Duệ vương phi
hiện giờ khôi phục rất tốt, mấy ngày trước, đã cùng Duệ vương hồi Duệ
vương phủ." Liễu Thiên Trừng nói xong, như vô tâm nhìn chằm chằm những
đóa hoa mai.
"Tạch."
Đóa mai trong tay Long Y Hoàng đột nhiên bị đứt làm đôi, nàng sững sờ, đặt đóa hoa xuống bàn.
"À..." Như không biết nói gì để đáp lại, Long Y Hoàng chỉ có thể yếu ớt thở dài: "Vậy cũng tốt."
"A," Liễu Thiên Trừng cong cong khóe mắt như trăng khuyết, ả vươn tay cũng
ngắt một đóa mai: "Khó trách đã nhiều ngày thần thiếp luôn thấy Thái tử
sáng sớm chạy tới hậu hoa viên, thì ra là thế, nhưng mà, Thái tử công
việc bận rộn, chắc sau này sẽ không thể tặng hoa đến, nếu Thái tử phi
không chê, thần thiếp có thể làm thay Thái tử."
Long Y Hoàng không quan tâm đến phản ứng của ả, thuận mắt liếc sang, nháy mắt, đột
nhiên nàng đưa mắt chằm chằm dấu vết để lại trên tay Liễu Thiên Trừng,
mắt thấy Liễu Thiên Trừng muốn rút tay về, nàng quýnh lên, vội vàng kéo
lại, mạnh mẽ kéo đến trước mặt, xem xét tỉ mỉ.
"Thái tử phi..." Liễu Thiên Trừng ngạc nhiên, không rõ: "Ngài làm gì vậy?"
Đầu tiên là Long Y Hoàng quan sát kỹ dấu vết trên mu bàn tay ả, nhớ lại vừa rồi mình quả thật đã thất lễ, vội vàng hắng giọng, buông tay ả ra:
"Không có gì... Không có gì, đúng rồi, Thái tử thật sự rất bận rộn sao?"
"Vâng..." Liễu Thiên Trừng hậm hực thu tay, điệu bộ oan ức tựa như nai con, giống như vừa nãy Long Y Hoàng đã khinh bạc ả: "Thái tử phi, người có việc gì sao?"
"Có việc, có việc, ta nhất định phải gặp hắn…, " Long Y Hoàng mạnh mẽ gật đầu, vội vàng nói: "Nếu ngươi thấy hắn, có thể giúp ta chuyển lời với hắn, mời hắn khẩn cấp tới gặp ta, ta có việc gấp tìm
hắn."
"Việc gấp..." Liễu Thiên Trừng nghi hoặc nhìn Long Y Hoàng.
"Đúng là việc gấp, xin ngươi nhất thiết phải chuyển lời." Long Y Hoàng vội vàng hét lên.
Liễu Thiên Trừng nhàn nhạt cau mày: “Vâng, thần thiếp đã biết."
"Ta biết hắn rất bận, nhưng đây là chuyện khẩn cấp, ngươi nhất định phải
nói với hắn tranh thủ thời gian đến gặp ta, ta có vài lời muốn hỏi hắn." Long Y Hoàng cũng nhíu mày, đối với nét mặt biến hóa rất nhỏ của Liễu
Thiên Trừng, nàng nhìn cảm thấy rất không thoải mái.
"Vâng," Liễu Thiên Trừng cười cười, sau đó đứng lên, vừa thi lễ: "Vậy thần
thiếp không quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước."
Long Y Hoàng ngẩn người, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: "A... Vậy ngươi đi trước đi."
"Xin cáo lui." Liễu Thiên Trừng lại cúi người, sau đó xoay lưng, dẫn đầu kia đám cung nữ rời đi.
Long Y Hoàng nhìn bọn họ đi, đại môn khép lại, trong cung điện lại rơi vào đen tối.
Không biết làm sao, tâm trạng cũng đi xuống dốc không phanh.
Nàng đợi một ngày, Phượng Trữ Lan chưa có tới, thậm chí một chút tin tức
cũng không có, nàng hỏi cung nữ, ai ai cũng lắc đầu.
Bọn họ không phải là không biết, chỉ là không thể nói.
Hôm sau, gần chiều, lại có người đưa hoa mai mới đến đây, Long Y Hoàng nhìn nhìn những đóa hoa, một chút ý cười cũng không có.
Cả ngày
ngồi trong Bình Tâm Điện không thấy mặt trời, mỗi ngày ngoại trừ đối mặt với những đóa hoa mai và các cung nữ đến rồi đi, không có ai làm bạn
với Long Y