
hán nản nói. “Tại sao phải gặp nàng ta, ly’ do là gì?”
Xem ra hắn biết Dạ Lan, không sai, bọn họ là cùng một giuột, Hữu Hi suy nghĩ rồi đáp: “Bởi vì trong tay nàng ta có nửa tấm địa đồ!”- Hữu Hi chẳng qua biạ chuyện không biết hắn có tin không. “Ngươi đem nàng đến, thì sẽ có nửa tấm địa đồ, nửa còn lại ta sẽ giao cho
ngươi, hơn nữa còn nói cho ngươi biết huyền cơ bên trong, nhưng ngươi
phải hứa không giết ta, ngươi không thất hứa chứ?”
Người kia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi!”
“Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng bị bắt, chạy cũng không thoát, đến lúc đó tùy ngươi xử trí”
Hắn do dự, tay điểm vào ngực Hữu Hi, nàng cảm thấy cả thân thể cứng đờ, muốn nói cũng không phát ra tiếng, muốn
động cũng không thể di chuyển cơ thể.
Nam nhân trầm tư chốc lát, mới nói: “Đừng có giỡn với ta, nếu không ngươi cũng chết không dễ chịu đâu”- Nam nhân nói xong, xoay người mở cửa mật thất, bỏ đi.
Bên trong mật thất, nàng như khóc gố đứng bất động, trong lòng nghĩ tới hăn đi đâu, là đi tìm Dạ Lan hay đi xin
chỉ thị của ai đó. Ngày đó ở trong căn nhà kia, người cùng Dạ Lan nói
chuyện là Vu Hành Quân, tại sao bây giờ kẻ xuất hiện không phải là hắn.
Hoặc hắn không muốn bại lộ thân phận, nên phái thân tín đi thay. Nếu như nàng tính sai, hắn cùng xích nguyệt thái tử không có quan hệ gì, như vậy sinh mệnh của nàng xem ra phải để ông
trời định thoại.
Trời vẫn tối đen, Hữu Hi cũng không thể nhìn thấy ánh rạng đông.
Lăng Khiếu Dương thật sự say sao, không
có, chẳng qua là trốn tránh, trời vừa tờ mờ sáng, hắn phát hiện Dạ Lan
ngủ thiếp đi, lúc này mới đứng dậy, yên lặng rời khỏi Nghĩa Hàn Lâu,
chân không tự chủ được đi tới Di Tâm Cư,.
Trong lòng hoài đau khổ. Hắn cưới Dạ Lan, xem như đã bỏ qua cơ hội cùng người hắn yêu, Hữu Hi sẽ không cho hắn cơ hội nào nữa.
Mặc kệ thế nào, nàng cũng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn. Đứa con trong bụng hắn cũng sẽ chăm
sóc, dù trong lòng đau đớn đến tận cùng. Có lẽ là yêu ai yêu cả đường
đi. Dù lòng đau nhưng không chán ghét cũng không phẫn phận.
Đường đi tới DI Tâm Cư mông lung, yên
tĩnh lạ thường, ngay cả mùi hương thơm mát mọi ngày của Hữu Hi cũng nhạt nhòa. Trong lòng nghi ngờ, Lăng Khiếu Dương đi tới nội tẩm, ánh mắt lo
lắng nhìn lên giường Hữu Hi, chăn mền vẫn rất gọn gàng, Hữu Hi không về
hay sáng sớm đã đi ra ngoài?
Trái tim hắn lại trở nên bối rối xen lẫn
bất an, bước thật dài, tay vuốt nhẹ ra giường, chăn rất lạnh, không có
chút hơi ấm của người vừa ngủ qua.
Hắn hoảng hốt, Hữu Hi đi đâu, chỉ đi ra
ngoài một chút, hay là rời bỏ hắn? Là vì hắn lấy nữ nhân khác!! Hữu Hi
không vui. Nếu như nàng thật sự để , có phải nàng đối với hắn không
phải không có cảm giác.
NHưng, thái độ nàng đối với hắn là không quan tâm, lại càng không lặng lẽ rời đi, có lẽ nàng chỉ đơn thuần là ra ngoài.
Lăng Khiếu Dương chạy khỏi Di Tâm Cư, tới Nghĩa Hằng lâu, trừ nơi này ra, hắn không nghĩ nàng còn đi đâu nữa.
Tiến vào trong phòng, đôi mắt đen vội
vàng tìm kiếm bóng dáng Hữu Hi, nội ngoại đều tìm kĩ lượng, nhưng thật
sự Hữu Hi không ở đây.
Không. Lăng Khiếu Dương đáy lòng co thắt
lại, từ trong tẩm chạy vội ra ngoài, lúc từ nội tẩm chạy ra ngoài, lúc
đi ngang qua cửa phòng, đáy mắt hiện lên gì đó, thân thể lui lại, chuyển động, hắn nhìn thấy tất cả hoa hồng mà Hữu Hi làm đều biến mất, nàng
đem chúng đi đâu?
Hắn chạy qua lại, tìm thật kỹ, lòng quặn
đau, xảy ra chuyện gì, tại sao Hữu Hi lại hủy hết số hoa đó, nàng đâu
rồi. Hắn đang muốn gào thét thật to kêu người ở đâu, nhưng nhìn nhìn
thấy trên bàn những nhánh hoa sắp thành hàng như cố y’. Hắn níu mày,
tinh tế nhìn viết: “Một mình theo hoa tìm ta”
Một mình theo hoa tìm ta, có y’ gì?
Lăng Khiếu Dương trong đầu tự hỏi, một
mình tìm nàng, theo đóa hoa tìm tung tích nàng, là ám chỉ hắn không nên
kinh động đến ai sao? Nàng sợ ai biết chăng?
Lăng Khiếu Dương trong nháy mắt hiện lên
thân ảnh Dạ Lan lướt qua, không biết tại sao niệm đầu tiền, cảm giác
sự bí ấn của HỮu Hi cùng với Dạ Lan có liên quan.
Lăng Khiếu Dương lo lắng như lửa đốt,
thân hình cao lớn nhanh nhẹn phóng ra sân, hắn phi thân từ dưới lên mái
hương cầm lấy đèn lồng, chiếu sáng khắp mọi ngã bên trong Nghĩa Hằng
Lâu.
Hắn tìm được hoa hồng thứ nhất, trong
lòng vui vẻ, tiếp tục tìm kiếm, hoa hồng rơi trên tảng đá sau đó là bức
tường rồi không nhìn thấy gì nữa, chẳng lẽ Hữu Hi băng qua tường.
Nàng ngay cả thang còn giữ không nổi, sao leo qua tường được, trái tim Lăng Khiếu Dương trở nên căng thẳng, vội
vàng suy nghĩ, nhất định xảy ra chuyện. Khẳng định có người thừa lúc hôn sự có nhiều người, lẫn vào trong vương phủ, bắt Hữu Hi.
Không, Hữu Hi không thể xảy ra chuyện,
hắn không còn có thể nghĩ tiếp, Hữu Hi sao lại biết trước chuyện sắp xảy ra mà xếp dòng chữ kia, cũng không biết nàng vì sao xảy ra chuyện như
vậy mà không nói, còn dùng hoa hồng làm ám hiệu.
Hắn phải chuẩn bị cẩn thận, không để Hữu Hi gặp chuyện, liền xoay người chạy về phía nơi ở của Lưu An.
Trời dần dần sáng, Lăng Khiếu Dương ném
đèn lồng xuố