
thế, Dạ Đế muốn địa đồ, nàng muốn Dạ Đế giúp Hoàng Bắc Thiên khôi phục đôi mắt, chẳng qua là chữa thương cũng không có gì quá đáng.
Dạ Đế dùng
tay tính cởi quần áo Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương đứng cách đó không xa rất
khó chịu, đi qua, tay giữ lấy tay Dạ Đế, quát lạnh: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Dạ Đế bực mình trừng mắt liếc nhìn Lăng Khiếu Dương: “Ta vì tiểu phiền phức của ta chữa thương, ngươi đừng có đứng đây nhìn lén tiểu phiền phức của ta”
“Ngươi?!”- Lăng Khiếu Dương giận dữ, muốn một quyền đánh bay tên nam nhân dám gọi Hữu Hi là tiểu phiền phức của hắn.
Hữu Hi cũng
nhẹ nhàng cởi bò quần áo, để lộ ra vết thương phía sau lưng, Dạ Đế vội
vàng che kín hai mắt, tay cũng giãy khỏi tay Lăng Khiếu Dương, hắn từ
quần áo kéo xuống một miếng vải bịt kín mắt mình.
Đúng là mất mặt, có mỹ nhân trước mắt mà không có phúc hưởng thủ, Dạ Đế nghĩ vậy cúi đầu dùng lưỡi liếm lên Hữu Hi.
Lăng Khiếu
Dương tự nhiên quan sát Dạ Đế, trong lòng bực mình, muốn ngăn cản Hữu Hi đối với Dạ Đế phi lễ, nhưng bất cứ nơi nào Dạ Đế liếm qua vết thương
liền khép lại. Lăng Khiếu Dương đành phải rầu rĩ tránh sang ngồi một
bên, quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy Dạ Đế giúp Hữu Hi trị
thương, trong lòng lại sắp hóa điên.
Không thể không nói, nước bọt của Dạ Đế là lương dược tốt nhất, vết thương trên lưng Hữu Hi cũng khép lại, không còn dấu vết.
Hữu Hi vội
vàng mặc áo, đứng dậy, đau đớn sau lưng biến mất, chẳng lẽ dùng cách này có thể trị thương cho đôi mắt Hoàng Bắc Thiên?
Nàng hy vọng hỏi: “Có thể dùng cách này…”
“Ta rất mệt”- Nhìn thấy Hữu Hi quan tâm Hoàng Bắc Thiên như thế, trong lòng Dạ Đế có chút bực mình
Hai mắt Hữu Hi tối sầm lại, cô đơn nhỏ giọng hỏi: “Vậy phải dùng cách gì mới chữa được hai mắt cho Hoàng Bắc Thiên”
“Đợi trời tối đã, ta bây giờ rất uể oải”- Giọng nói của Dạ Đế lộ vẻ suy yếu, chắc là hắn không thích ứng được với bạn ngày, dù là trong sơn động không có ánh sáng nhưng hắn vẫn không
khỏe.
“Được vậy ngươi nghỉ ngơi đi”- Hữu Hi biết không thể hấp tấp dù trong lòng nàng thật sự rất khẩn trương, nói xong nàng đi đến chỗ Hoàng Bắc Thiên.
Lăng Khiếu Dương tức giận liếc nhìn Dạ Đế, sau đó nhìn về phía Hữu Hi, thấy nàng tới bên cạnh Hoàng Bắc Thiên…
Hữu Hi ngồi
xuống bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, nắm tay hắn, vuốt ve gương mặt hắn, mặc
kệ dù chuyện gì xảy ra, Hoàng Bắc Thiên cũng sẽ không bỏ rơi nàng, mạo
hiểm cứu nàng, thậm chí còn không ngại bỏ mạng vì nàng, nếu bỏ qua hận
thù hắn sẽ yêu nàng như xưa.
Đúng vậy, vì nàng hy sinh tính mạng, trừ Hoàng Bắc Thiên ra còn có hắn, ánh mắt Hữu
Hi nhìn về phía Lăng Khiếu Dương, những hy vinh cùng thương tổn của hắn
phải làm như thế nào đây.
Tay Hữu Hi
bị một bàn tay to nắm lấy, Hữu Hi định thần lại, vội vàng nhìn về phía
Hoàng Bắc Thiên, hắn tỉnh dậy rồi sao, giữa sơn động tối đen, nàng vẫn
có thể nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, nhăn nhúm của hắn.
“Bắc Thiên..”- Hữu Hi nghẹn ngào kêu lên, ôm lấy thắt lưng Hoàng Bắc Thiên. “Là ta làm hại chàng, xin lỗi, xin lỗi”
Hoàng Bắc
Thiên không thể nhìn thấy gì cả, hai mắt đau rát, chỉ nhớ tới hai mắt bị đui. Lúc đầu hoảng sợ nhưng sau đó bình tĩnh, tiếng xin lỗi tiếng khóc vang vọng bên tai, là hắn không chăm sóc nàng tốt, là hắn năm lần bảy
lượt làm tổn thương nàng. Hắn ôm lấy Hữu Hi, bàn tay thô to tìm kiếm mặc nàng, giống như hắn muốn dùng tay khắc sâu dung nhan, áp lực đau khổ
thấp giọng hỏi: “Đừng khóc.. ta không sao… chỉ là không nhìn thấy được nữa, những chuyện khác vẫn tốt mà.”
Dù Hoàng Bắc Thiên an ủi nhưng cũng không thể khiến cảm giác thương tâm cua Hoàng
Bắc Thiên biến mất, nàng vẫn đau khổ, nước mắt lưu lại từng giọt nơi
ngực áo của Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc
Thiên cũng không nói nữa, chỉ dùng tay hắn yên lặng giúp Hữu Hi lau đi
nước mắt. Hắn từng hứa sẽ cho nàng hạnh phúc, nhưng mà hắn luôn khiến
nàng khóc.
Lăng Khiếu
Dương nhìn Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên chăm sóc nhau, lòng tràn đầy buồn bã, nhưng biểu hiện vẫn lạnh nhạt. Tinh thần Dạ Đế không tốt, cũng chỉ
nghiêng hai mắt nhìn Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên một chút rồi nhắm mắt
lại, đợi khi trời tối, tinh thần của hắn lại khôi phục.
Bên trong
sơn động ba người nam nhân, một người là người Hữu Hi yêu, một người yêu Hữu Hi, một người đối với Hữu Hi không biết là yêu thật hay giả.
Lúc này ai cũng im lặng, Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi ngồi gần nhau, tay nắm chặt tay Hữu Hi, chèn ép nỗi đau xuống.
Lăng Khiếu Dương thì nhắm mắt làm ngơ, vận công chữa thương, Dạ Đế thì so với bình thường thông minh hơn rất nhiều.
Trời dần dần tối, trong sơn động tối đen, chỉ có Dạ Đế mới nhìn rõ mọi thứ.
Hữu Hi rúc
vào người Hoàng Bắc Thiên không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, Lăng
Khiếu Dương mệt mỏi điều trị nội thương rồi dựa vào nơi nào đó ngủ thiếp đi.
Dạ Đế đứng
dậy đi ra bên ngoài sơn động, lúc này bóng tối bao phủ mới là khoảnh
khắc thuộc về hắn, bên ngoài sơn động, nhìn ánh trăng, trong lòng mãnh
liệt chờ đợi, chờ có một ngày mình có thể đứng dưới ánh nắng mặt trời,
hưởng thụ ánh sáng rực rỡ ấm áp đó.
“Hôm nay cám ơn ngươi”- Hữu Hi không