Polly po-cket
Lãnh Quân Hãm Tình

Lãnh Quân Hãm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322254

Bình chọn: 8.5.00/10/225 lượt.

kế coi cô như cái đinh trong mắt

kia a.

Hướng Hải Lam phát giác cô đã không còn chán ghét Lăng Chấn Vũ như

ngày xưa nữa, thậm chí đối với anh còn có một tia hảo cảm, dù sao amj

cũng đã đồng ý cho cô nuôi Tiểu Hoa mà. Trong mắt người ngoài, việc này

có thể được cho là không lớn lao gì, nhưng nó lại có ý nghĩa rất lớn đối với cô.

Đương lúc cô đang ngây ngốc lâm vào trầm tư hết sức, cửa chính đột

nhiên bị mở ra. Lăng Chấn Vũ vắt chiếc áo khoác tây trang trên tay, bước một cách trầm ổn vào phòng khách. Áo sơ mi của anh bị cởi mấy nút thắt, tay áo cũng xắn lên quá khuỷu, trông có vẻ như vừa mới trải qua một hồi làm việc bận rộn và hao phí tâm lực vậy.

“Anh đã về! Đã ăn cơm chưa vậy?” Hướng Hải Lam không tự giác được mở

miệng hỏi, tiếng nói mềm mại mang theo sự quan tâm mà chính bản thân

mình cũng không nhận ra.

Lăng Chấn Vũ nhìn cô rồi mỉm cười thản nhiên: “Vừa rồi mới ăn ở văn phòng, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức xuất phát. ”

Anh không mang theo ý cười trào phúng, làm cho ngũ quan thâm tuấn có

vẻ ôn nhu hơn nhiều, gương mặt tuấn dật tiêu sái lại càng thêm mị hoặc

lòng người. Giờ phút này, Hướng Hải Lam thật không nhịn được bị anh hấp

dẫn, lấy một loại ánh mắt gần như si mê mà xem xét người đứng trước mặt

mình.

“Mau đi thôi! Bộ dáng này của em, thực sẽ khiến cho tôi nghĩ rằng em

căn bản giữa trưa ăn chưa no đấy!” Lăng Chấn Vũ khẽ nhíu mi, tràn ra một ánh cười gian tà chọc ghẹo. Anh chính là không thể khống thế chính

mình, mỗi lúc nhìn thấy cô trưng ra gương mặt nhỏ nhắn đơn thuần kia

liền ngay lập tức muốn thử đùa giỡn, trêu chọc, bỡn cợt cô một chút.

Vẻ mặt bỡn cợt cùng ngôn ngữ hài hước kia của anh đem Hướng Hải Lam

đang chìm trong mê ly kia hoảng hốt tỉnh lại. Ý thức được chính mình vừa rồi giống hệt như đứa con gái mê trai nhìn chằm chằm anh, hai má của cô không hẹn mà cùng hồng thành một mảng, đầu lưỡi như bị mèo cắn, nói

không nên lời. Cái này cũng thật hại chết người mà, cô tức giận ảo não

nghĩ. Nhưng cô vẫn không chịu thua, trước hé ra gương mặt nhỏ nhắn hồng

hồng, ngẩng đầu làm ra vẻ‘đúng lý hợp tình’ dậm chân ồn ào bước qua Lăng Chấn Vũ, sau đó chạy như trối chết ra khỏi phòng khách, không

thèm đếm xỉa đến tiếng cười đùa bỡn từ đằng sau truyền tới của Lăng Chấn Vũ kia.

_____________END CHƯƠNG 3________________

Edit: Hamano Michiyo(Momo)+ cyndj

Beta: Momo

Xe dừng lại tại một khu phố phồn hoa nằm ở phía Bắc, trước cửa một salon tạo hình làm tóc có tên là ‘New Fashion’. Lăng Chấn Vũ mang theo Hướng Hải Lam đi vào trong cửa hàng, lập tức có

một cô gái dáng người cao cao yểu điệu, vũ mị thanh cao tiến tới nghênh

đón, mơ hồ còn mang theo một trận hương theo gió thoảng qua tới đây.

“Chấn Vũ, đã lâu không thấy. Tôi chờ cậu đến lâu lắm rồi đấy.” Cô gái vũ mị cười duyên dáng ngọt ngào nói. Tiếp theo, cô chuyển ánh nhìn tinh tế sang đánh giá Hướng Hải Lam. “Đây chính là vị tiểu thư mà cậu nhờ

tôi hỗ trợ sửa sang, cải tạo lại đúng không?”

Lăng Chấn Vũ mỉm cười gật đầu. “Phiền cậu, Trân Ny! Cậu hãy đem cô ấy từ đầu đến chân cải tạo ngoại hình một phen. Điều kiện tiên quyết là

phải phù hợp với khí chất của cô ấy, không cần quá khoa trương.”

Cô gái gọi là Trân Ny khẽ nâng mặt Hướng Hải Lam lên cẩn thận đánh

giá một hồi, sau đó gật đầu nói: “Tư chất không tồi, cũng có khả năng…”

Nói xong, cô ta dẫn Lăng Chấn Vũ cùng Hướng Hải Lam đi vào nơi làm tóc.

Chỉ cho Hướng Hải Lam ngồi yên vị trên ghế xong, cô ta bắt đầu phân phó

những nhà thiết kế tạo hình cho Hải Lam.

Hướng Hải Lam có chút đau lòng nhìn những sợi tóc trên mặt đất, toàn

thân cô từ cao đến thấp chỉ có mái tóc dài này là thứ duy nhất cảm thấy

được được một chút, không cần phải cắt ngắn đi mới được chứ!

Nửa giờ sau, trong gương xuất hiện một Hướng Hải Lam hoàn toàn khác.

Vẫn là một mái tóc dài nhưng có vẻ cực kì bồng bềnh diễm lệ mà có hình,

uốn khúc tăng thêm mấy phần phong tình vũ mị cùng yêu kiều, làm gương

mặt mộc mạc của cô thêm động lòng người. Trân Ny nghiêm trang chăm chú

ngắm nhìn cô một hồi lâu. “Như vậy được không, cậu cảm thấy thế nào?” Cô ta đứng ở một bên hỏi Lăng Chấn Vũ.

“Tốt lắm, phi thường thích hợp với cô ấy.” Lăng Chấn Vũ trả lời đơn

giản, ngữ khí tuy bình thản, nhưng hai tròng mắt lại mơ hồ lóe lên ý vị

tán thưởng mấy phần.

“Kế tiếp là xử lí khuôn mặt nhỏ nhắn này cùng cách ăn mặc.” Trân Ny

hơi hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên giơ tay lên kéo chiếc kính gọng đen

to cộ trên mặt Hướng Hải Lam xuống. “Cái kính này thực hại mắt, gương

mặt hé ra nụ cười đều bị nó phá hư!” Trân Ny nheo mắt lại phê phán.

Tiếp theo, cô ta mang theo Hướng Hải Lam cùng Lăng Chấn Vũ đi vào khu trang điểm.

“Em cận mấy độ?” Đột nhiên cô hỏi.

“Hơn hai độ.” Hướng Hải Lam thành thực trả lời. Kỳ thật thị lực của

cô đã dần dần chuyển biến tốt, nhưng cô đã có thói quen đeo kính mắt,

như vậy là đã có thể đem chính mình cùng người khác ngăn cách nhau, có

được một ít cảm giác an toàn hơn.

Trân Ny không cho là đúng nhíu mi nói: “Độ nhỏ như vậy thì có thể

không cần đeo, để làm chi cho che khuất một đôi mắt to