
cậu ta đúng là cháu trai của lão
gia.
“Điều này làm sao có thể!” Tương Lập Hàn toàn thân run
run, tiếp theo như là không thể chấp nhận được sự thật, anh bước nhanh đi ra
khỏi phòng bệnh.
“Lập Hàn……” Trang Nhã Lan và Uông Tử Thiên đồng thời
kêu.
“Các người không cần lo lắng, cháu sẽ đi theo anh ấy.”
Uông Tử Thiên nói xong, sau khi cấp cho bạn tốt một ánh mắt trấn an liền cũng
đi theo ra khỏi phòng bệnh.
“Ông thân gia, tôi muốn nói với ông một chuyện, Văn
Thiến là một người phụ nữ tốt, cô ấy không phải vì La gia có tiền mới kết giao
cùng với con ông, cô ấy là thật tâm yêu con của ông. Cô ấy không sợ vất vả một
mình sinh ra Lập Hàn, sau đó còn dạy nó làm người rất có chí khí…… Ô ô……” Trang
Nhã Lan nói thay cho bạn tốt, bà khóc thương tâm muốn chết.
La Duẫn Hàm cũng nước mắt rơi đầy mặt, cô ôm lấy ông
xã ở bên người khóc, nhớ tới Tương Lập Hàn đã từng nói khi anh còn nhỏ đã phải
bắt đầu làm công, công việc khó khăn gì cũng đều đã làm, cô liền cảm thấy rất
khó vượt qua, thực đau lòng.
Trang Nhã Lan cơ hồ khóc ướt cả một cái khăn tay.
“Vốn Văn Thiến nói vĩnh viễn cũng sẽ không cho Lập Hàn biết được cha mình là ai nhưng là
hôm nay Lập Hàn phải đi đến mộ viên thăm Văn Thiến, lại đúng dịp như vậy cứu
ông cho nên tôi mới nghĩ Văn Thiến có khả năng thay đổi tâm ý, muốn cho Lập Hàn
biết cha mình là ai…… Ô ô ô……”
Tề Phú Dân đỡ vợ mình đang khóc thương tâm.“Được rồi,
chúng ta trở về thôi.”
Ông biết bí mật này đã đọng lại trong lòng vợ mình
thật nhiều năm, mỗi lần nhìn đến bộ dáng Tương Văn Thiến vất vả làm việc, bà
liền muốn nói ra, thậm chí còn muốn mắng chửi người La gia. Hiện tại nói ra
cũng tốt, cuối cùng cũng buông được tảng đá ở trong lòng.
Ông đỡ vợ mình đang nghẹn ngào rời khỏi phòng bệnh.
La Duẫn Hàm quay đầu nhìn ông nội nằm trên giường
bệnh, cô chỉ thấy khuôn mặt luôn luôn nghiêm khắc kiên cường kia lại rơi xuống
hai hàng nước mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông nội khóc.
“Lập Hàn, anh đừng đi nhanh như vậy, đợi tôi với.”
“Tránh ra, đừng đi theo tôi nữa!”
Uông Tử Thiên từ trong phòng bệnh đi ra ngoài đuổi
theo Tương Lập Hàn, một đường đuổi tới nơi dừng xe của anh ta. Nhìn thấy anh
lên xe, cô cũng lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế kế bên người điều khiển.
“Cô vào xe làm cái gì, xuống xe!” Khuôn mặt Tương Lập
Hàn cứng ngắc, giọng điệu cũng giống như vậy.
“Không xuống.”
“Xuống xe nhanh lên cho tôi!” Anh cơ hồ là rống giận.
“Anh không cần rống lớn tiếng như vậy, tôi sẽ thực sợ
hãi nha.”
“Sợ hãi thì đi xuống xe!” Tương Lập Hàn tức giận đến nỗi
nắm chặt tay lái.
“Cái kia cái kia…… Tôi biết có môt nơi thực thích hợp
cho người có tâm tình không tốt uống rượu, cho dù anh uống say hô to gọi nhỏ
cũng sẽ không có người quản anh, muốn tôi mang anh đến đó sao?”
“Đi!” Anh hiện tại xác thực phiền chán đến nỗi muốn
thống khoái uống vài chén.
Thấy anh lái xe, Uông Tử Thiên thực kinh hỉ, lập tức
lấy ra di động gọi điện thoại, tay nhỏ bé đảo miệng, nhỏ giọng nói chuyện.
Tương Lập Hàn còn tưởng rằng cô muốn dẫn anh đi nơi
nào, kết quả là tới một căn phòng trọ.
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
“Uông Tử Thiên, cô đang đùa giỡn tôi sao? Mang tôi đến
nhà cô làm gì chứ?” Anh xoay người định rời đi nhưng lại bị Uông Tử Thiên nắm
chặt.
“Chờ một chút!” Cô đem hết sức lực từ khi bú sữa đến
bây giờ bắt lấy người như trâu bò này.
“Tôi không có đùa giỡn anh, nhà trọ tôi ở thiết bị
cách âm rất tốt, anh rống lớn kêu to cũng sẽ không có người quản anh, còn có,
nơi đó có ba thùng bia, trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn, tôi thật sự không có
đùa giỡn anh.”
Khi sáng sớm cô muốn đi ra ngoài tìm Duẫn Hàm, mẹ cô
có gọi điện thoại nói tối nay sẽ kêu người hầu trong nhà lấy chút gì đó cho cô
ăn, bởi vậy cô mới vừa rồi gọi điện thoại cho người hầu ở trên xe, nhờ cô ấy đi
ra ngoài mua bia dùm sau đó bảo cô ấy sau khi mua xong liền rời đi, không cần ở
lại quét tước.
Tương Lập Hàn giận dữ nhưng cuối cùng vẫn đi vào, anh
ngồi xuống trên ghế, lấy tay mở thùng ra, lấy ra vài chai bia. Sau khi anh mở
nút ra, một hơi liền uống xong một chai.
“Anh không cần uống quá nhanh, ăn một chút gì đó có lẽ
tốt hơn.” Trên bàn có vài món đồ ăn, trong đó có món đầu sư tử kho tàu mà cô
thích nhất, còn rất nóng.
Nhưng mà Tương Lập Hàn lại không để ý đến cô, tiếp tục
uống chai thứ hai.
Uông Tử Thiên nhìn người đàn ông mãnh liệt uống rượu
này, cảm thấy thật đồng tình lại có chút đau lòng, cũng khó trách tâm tình anh
lại không tốt, nếu hôm nay đổi lại cô là nhân vật chính cũng nhất định rất khó
vượt qua.
Cô lỗ cô lỗ! Tương Lập Hàn mồm to uống bia.
Trước đây anh từng hỏi qua mẹ mình, cha của anh là ai
nhưng kết quả là mẹ anh khóc thật sự thương tâm, bà muốn anh đừng hỏi nữa, anh
thấy thế nên từ đó về sau cũng không muốn hỏi lại nữa. Lúc ấy anh nghĩ đến có
khả năng cha mình đã muốn kết hôn có gia đình, cho nên mẹ mới không thể nói ra
là ai.
Cứ như vậy, mãi cho đến khi mẹ qua đời, anh cũng không
hề hỏi bà mà mẹ anh đến cuối cùng cũng không nói ra. Nguyên bản nghĩ đến bản
thân có khả năng vĩnh viễn sẽ