
ư thể cố tình, mút đầu lưỡi tôi như muốn cắn dứt, hoặc chắc là đang định trừng phạt, dùng răng hết nhai rồi cắn môi tôi.
Tê dại cả người, mặt mày đỏ ửng, thân thể tôi cứng đờ, rồi cũng từ từ dịu đi, phối hợp cùng anh, môi lưỡi dây dưa làm cho hai tay cũng rối loạn ôm lấy nhau, vần vò áo quần nhau, lại càng khiến nụ hôn thêm cuồng dã.
Khi tôi hôn đến sắp đứng không vững, nhũn cả người, anh mới buông ra.
Tôi và anh trán chạm trán cùng nhau thở hổn hển, chia cách ba năm, vừa gặp đã dữ dội thế này, đúng là thử thách với hai lá phổi.
Tôi nhìn anh đáng thương.
Hình như đối với vẻ mặt của tôi như vậy anh rất không còn cách nào khác, đành thở dài một hơi, nhưng vẫn rất nghiêm khắc nạt nộ – “Lần sau không cho mặc quần áo kiểu này nữa!” – Tôi nhanh chóng gật đầu, gật liên tục!
Anh hơi bực bội, giúp tôi chỉnh chu lại quần áo bị anh làm xộc xệch, đột nhìn liếc sang ngực tôi, không hiểu sao sắc mặt lại khó coi, quát – “Miểu Miểu, bảo em có tăng thì cũng vừa thôi, sao không nghe lời thế hả!”
Tôi chảy nước mắt…
Cái này không phải thứ tôi có thể khống chế được nha.
Cuối cùng, anh vuốt ve cái cằm đã được cạo sạch sẽ, nói thêm – “Đính chính, lúc chỉ có một mình anh, em có thể mặc!!”
“…” [Nguyên'>
“Diễm Diễm, nhờ em đó, giúp chị nghĩ ra lí do nào đi!” – Tôi chắp tay trước điện thoại năn nỉ.
“Không thành vấn đề, không về nhà ngủ đúng không, em biết rồi! Miễn là anh rể có mang quà về, thì em giúp chị ngay!” – Tôi liếc sang Khang Duật, anh vừa tắm xong, đang dọn lại hành lí.
Có vẻ như hiểu được nỗi niềm của tôi, anh lôi từ trong vali ra một hộp quà được gói rất đẹp, giơ lên cho tôi thấy.
Tôi vui vẻ, giơ ngón cái về phía anh, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại – “Có mà, còn là một hộp rất lớn nữa!”
“Ok! Yên tâm đi, để em nghĩ xem nào…” – Giọng điệu của Diễm Diễm nghe nịnh hót kinh khủng.
“Cám ơn em!” – Tôi rất an tâm. Tuy bây giờ đã lên đại học, nhưng trước khi tốt nghiệp, mẹ tôi vẫn không cho phép chuyện yêu đương, tất nhiên, không nghiêm khắc với chuyện ra ngoài buổi tối nhưng vẫn còn giờ giới nghiêm, hơn nữa tuyệt đối không được ngủ ở ngoài.
Có điều Diễm Diễm khôn ngoan hơn tôi, chắc chắn sẽ có cách.
“Chị, có rồi nè, hãy cứ nói chị về trường lấy sách vở, thấy trong phòng chỉ có Cố Linh Lợi ngủ một mình. Nghỉ hè mà ở trường một mình rất là cô đơn, chị đành ở lại ngủ chung với nó, thế nào, hợp lí chứ!”
“Ừ ừ!” – Tôi gật đầu.
“Được rồi, vậy chút nữa chị gọi điện về nhà nói với mẹ như thế, nhất định sẽ không sao đâu, nhưng mà nè…” – Diễm Diễm cười âm hiểm – “Chị à, coi chừng tai nạn chết người đó nha, chị không giống em, một năm nữa mới tốt nghiệp!”
Tôi đỏ ửng mặt – “Đi chết đi!”
“Há há!! Không thèm nói nữa, em đi xem tivi đây! Bye bye!”
Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi về nhà, nói với mẹ lí do Diễm Diễm đã nghĩ ra cho, mẹ tôi chẳng nghi ngờ gì, còn dặn dò buổi tối phải đắp kín chăn, đừng tưởng ngày nóng thì sẽ không bị cảm.
Tôi vâng dạ, bà nói thêm vài câu rồi cũng gác máy.
Để điện thoại di động xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Được rồi à?” – Khang Duật ôm tôi từ phía au.
Tôi ngẩng đầu lên – “Ừ, có điều cũng làm em run gần chết!” – Tôi vỗ vỗ ngực, vẫn còn sợ quá chừng, liếc mắt nhìn anh, chìa tay ra hỏi – “Nói đi cũng nói lại, thế còn quà em đâu?”
Không thể có chuyện Diễm Diễm có mà tôi không có được.
Tức thì có một chiếc hộp xinh xắn được thả vào lòng bàn tay.
Tôi so sánh với món quà của Diễm Diễm – “Sao quà của em nhỏ vậy nè?”
Khang Duật vẫn đang ôm tôi, không hề có ý buông lỏng, lại như trước đây, thì thầm gãi ngứa bên tai tôi – “Giá trị khác nhau!”
Giá trị!?
Tôi tò mò mở hộp, vật trước mắt đột nhiên sáng ngời, hét lớn – “Dây chuyền hình con cún bằng pha lê Swarovski!” (Pha lê Swarovshi là một thương hiệu về dòng pha lê cao cấp)
Tôi đã thích nó từ lâu rồi, có điều mua ở đại lí ở Thượng Hải thì siêu mắc.
“Sao anh biết em thích cái này!” – Tôi vui sướng hỏi.
Khang Duật cũng liếc tôi một cái, đáp – “Chỉ cần có liên quan tới chó, em có khi nào không thích, không muốn không?”
Đúng là hiểu rõ tôi như lòng bàn tay.
“Vậy anh tặng Diễm Diễm cái gì vậy?” – Trang sức hình con cún này nói mắc, cũng không mắc bao nhiêu, nếu bảo giá trị khác nhau, thì chắc chắn quà Diễm Diễm sẽ không được coi trọng rồi.
Khang Duật ho khẽ – “Đồ ăn vặt mà một công ty bán hàng ở Đức muốn giới thiệu nên phát miễn phí… cái này…”
“…”
Cái hộp lớn hơn thế, thì ra cũng là cái mẽ ngoài mà thôi.
“Anh liệu mà coi chừng Diễm Diễm làm phản đấy!” – Còn nhớ trước đây anh vì muốn theo đuổi tôi, tốn không biết bao công sức để lấy lòng nó.
“Không sợ!”
Tôi nghi ngờ nhìn anh.
Con ngươi kia tối sầm – “Giờ không như trước nữa, đến lúc qua cầu rút ván rồi!”
“…”
Loại người mà tâm địa nham hiểm, thật đúng là người của hành tinh đen tối, chả thay đổi chút nào.
Thật kinh khủng!
“Miểu Miểu, 11h rồi, ngủ thôi!” – Khang Duật bỗng thì thầm bên tai tôi.
Tôi đỏ cả mặt, tim gan tì phổi thận đều căng thẳng – “Được rồi,… trước tiên em… trước tiên em đi tắm đã!”
Tôi rũ đầu, đi vào phòng tắm, đóng cửa, ngồi xổm trên đất, che lấy khuôn mặ