Lão Nhị Là Ông Chủ

Lão Nhị Là Ông Chủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322250

Bình chọn: 10.00/10/225 lượt.

. Như vậy được không?” Anh mỉm cười đề nghị.

Hai mắt cô sáng ngời, gật đầu nói:“Được. Một lời đã định.”

Phàn Sở Ngữ thật sự cảm thấy mình thật ngu ngốc, rõ ràng không muốn nhìn Hạ Tử Kình cùng cô gái khác ra vẻ một đôi tuy chỉ vì công việc, cô cũng không thiếu thứ gì để phải dựa vào đánh cược yêu cầu anh làm, vì sao kết quả vẫn là cô cùng anh đi đến buổi tiệc này?

Cô muốn hét to lên, muốn đem đầu đập vào tường xem có thể thông minh hơn một chút không đồng thời cũng muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Nhưng mà việc cô muốn làm nhất lúc này là cầm ly sâm banh đi đến bên cạnh cô gái đang tiến lại gần lão công của mình, hung hăng hắt lên mặt cô ta, lớn tiếng tuyên bố chủ quyền “ Anh ấy là lão công của tôi!”, rồi yêu cầu đối phương tránh xa ra. Cô rất muốn, rất muốn làm như vậy.

Tuy rằng hai người đang đánh cược xem anh có thể che dấu quan hệ vợ chồng của họ không để lộ dấu vết hay không, nhưng đối với người phụ nữ khác anh cũng nên duy trì phép lịch sự và khoảng cách đi? Hay anh bình thường đối với họ cũng là thái độ như vậy?

Tươi cười rạng rỡ, ôn nhu chuyên chú, lời nói nhỏ nhẹ, hài hước khôi hài, tùy ý đối phương giở trò cũng không ngăn lại — chẳng lẽ anh căn bản là thích thú, thật hưởng thụ?

Đáng giận! Thật sự là tức chết cô, cô sắp nổi điên!

Không nên nhìn, không nên nhìn, không nên nhìn, nhắm mắt làm ngơ.

Tuy rằng cô vẫn nói với chính mình như vậy, nhưng ánh mắt dời đi không lâu lại không tự chủ được trở lại trên người anh, tự mình ngụy biện: Anh là lão bản, cô là thư ký, thư ký đương nhiên phải chú ý nhu cầu của lão bản, nếu cố ý tránh né, không phải trông cô càng kì quái?

Cô quả nhiên thật ngu ngốc, ngu ngốc tự mình làm khổ mình!

Hít sâu một hơi, đã 108 lần cô bắt buộc chính mình đem ánh mắt dời đi không được nhìn anh nữa, tập trung chú ý đến những món điểm tâm ở trước mặt.

Ăn đi. Cô nói với chính mình, lúc tức giận ăn là tốt nhất, dù sao cô ăn cũng không mập.

Nghĩ vậy cô lập tức cầm đĩa lên giống như đang đánh kẻ thù hung hăng lấy mỗi loại điểm tâm hai cái rồi tìm một góc khuất người cuồng ăn một chút.

Nhưng kế hoạch của cô chưa bắt đầu đã có người đến quấy rầy.

“Phàn tiểu thư.”

Nghe thấy có người gọi, cô quay đầu lại, nhìn thấy vị khách quan trọng mà lúc mới đi vào hội trường cô đã từng chào hỏi qua. Cô xoay người đồng thời đối mặt với đối phương, ở trong đầu nhanh chóng tìm ra tên của anh, Lí Chính Vũ.

“Lí tổng giám đốc.” Cô mỉm cười gật đầu chào.

Khi cô xoay người lại, ánh mắt của anh dừng lại 3 giây trên cái đĩa đồ ăn của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói:“ Điểm tâm tối nay rất ngon”

Phàn Sở Ngữ xấu hổ lập tức đỏ mặt.

“Trời ơi, tôi có nhìn lầm hay không? Mặt cô đỏ lên đúng không? Tôi không nhớ mình đã bao nhiêu năm rồi mới nhìn thấy con gái đỏ mặt, cô thật đáng yêu.”

Phàn Sở Ngữ biết người đàn ông này đang trêu cô, xấu hổ, ngượng ngùng, đỏ mặt vì vậy cũng bớt đi.

“Lí tổng giám đốc tìm tôi có việc gì sao?” Cô mỉm cười nói một cách máy móc, tự nhắc nhở mình người đàn ông đang đứng trước mặt là khách quý của công ty, cô không nể mặt anh ta thì cũng phải vì công ty giữ phép lịch sự.

“Không có việc gì quan trọng, chỉ là đối với một quý ông như tôi thật không quen nhìn mỹ nữ cô đơn một mình cho nên mới tới nói chuyện phiếm với cô.” Nói xong, anh tiêu sái mỉm cười.

Phàn Sở Ngữ đối với anh nói hai từ “quý ông” không nói gì, chỉ mỉm cười một cách có lệ. Người này chắc chắn là một công tử ăn chơi lại tự đánh giá mình quá cao.

“Đứng ở đây nói thật không tiện. Để tôi phục vụ cô vậy.” Anh nói xong đột nhiên cầm lấy đĩa đồ ăn trên tay cô làm cô sợ tới mức suýt có hành động thất lễ nhưng cũng may cô kịp khống chế mình.“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.” Anh nói.

Phàn Sở Ngữ thật sự rất muốn cự tuyệt, nhưng vì phép lịch sự cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Lí Chính Vũ hai mắt sáng ngời cho rằng cô đã mắc câu. Nghĩ cũng biết, chỉ dựa vào bề ngoài anh tuấn cùng với chức tổng giám đốc vĩ đại của anh, điều kiện tốt như vậy có cô gái nào có thể chống lại sự mê hoặc của anh, không cho anh dễ dàng đạt được?

Anh mỉm cười, đắc ý vênh váo đặt tay ở thắt lưng của cô nhưng chỉ một giây sau cổ tay đã bị người ở phía sau hung hăng nắm lấy, đau đến mức anh thiếu chút nữa lỡ miệng chửi ra ba chữ nói tục kia.

“Ai nha, thì ra là Lí tổng giám đốc sao? Thật sự xin lỗi, tôi còn tưởng người nào to gan lớn mật, dám ở nơi tập trung nhiều phóng viên như vậy vươn móng vuốt sói giở trò với thư ký của tôi. Đây hoàn toàn là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, Lí tổng giám đốc?” Hạ Tử Kình ngoài cười nhưng trong không cười.

Phàn Sở Ngữ giật mình ngây ngốc trừng mắt nhìn, hoàn toàn không chú ý anh đi đến sau cô khi nào.

Anh không phải đang cùng Tần Lạc Lâm tiểu thư nói chuyện yêu đương sao…… Ách, nói sai rồi, phải là bàn công việc mới đúng, làm sao có thể đột nhiên đi đến bên người cô, còn đúng lúc ngăn trở người khác vươn móng vuốt sói với cô?

Chẳng lẽ anh luôn chú ý nhất cử nhất động của cô nhưng anh che dấu rất giỏi nên cô mới không phát hiện được, còn tưởng anh đã quên


XtGem Forum catalog