
hàn Sở Ngữ lại ngây ngốc, sửng sốt một lần nữa, quay đầu nhìn vào hai mắt sáng ngời lấp lánh ý cười của cô.
“Nhưng anh thật sự quá đào hoa, làm cho người khác không có cảm giác an toàn, tôi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định tốt nhất không cần tự tìm phiền toái cho mình. Đồng thời tôi cũng đồng tình với lão bà tương lai của anh ấy, suy nghĩ không biết cô gái đó kiếp trước phạm phải lỗi lầm gì mà kiếp này bị phạt phải gả cho anh.” Cô cười nói.
“Lão bản, anh ấy không phải là một người hoa tâm, không chung tình, tất cả đều là hiểu lầm của những người không quen biết anh ấy thôi.”
Phàn Sở Ngữ không tự giác vì lão công giải thích, thành thật nói.
“Ai, tôi đã nói cô thật đáng yêu, thật sự thật sự đáng yêu.” Tần Lạc Lâm cười nói.
Phàn Sở Ngữ nhìn cô, lại không biết làm sao, không nói gì mà chống đỡ.
“Anh ta trước đây thật sự rất hoa tâm, đôi mắt mê hoặc phóng điện lung tung ra xung quanh, người xung quanh đều bị anh ta câu dẫn.” Tần Lạc Lâm cười tủm tỉm nhìn cô, sau đó cười trêu nói:“Nhưng bây giờ trong mắt anh ta hình như chỉ có mình cô, chỉ muốn câu dẫn mình cô.”
Một giây sau, cả gương mặt Phàn Sở Ngữ đều đỏ lên.
“Ai, mặt của cô thật là đỏ, thật đáng yêu.”
Phàn Sở Ngữ thật sự hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời cô bị con gái đùa giỡn, thật sự là làm cho cô xấu hổ không thể khóc cũng không thể cười.
Nhưng nói đến Tần Lạc Lâm tiểu thư thì cá tính của cô ấy thật đúng là đặc biệt, người cũng xinh đẹp, lại có năng lực, không biết tại sao lúc trước Hạ Tử Kình lại không yêu cô ấy? Hay là thật ra…… Anh có yêu?
“Làm sao vậy? Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?” Tần Lạc Lâm mỉm cười hỏi cô.
Phàn Sở Ngữ hoảng sợ. Thái độ nghi ngờ của cô thể hiện rõ ràng vậy sao?
Quan trọng là, trong lòng cô thật sự có một chút tò mò nhưng cô lại không muốn biết đáp án.
Dù sao tất cả đều qua rồi, hiện tại mới là quan trọng nhất, không phải sao? Chỉ cần hiện tại người Hạ Tử Kình yêu là cô, lấy là cô, đồng ý sống đến bạch đầu giai lão cũng là cô, thế là đủ.
“Tần tiểu thư, chuyện lúc nãy có thể nhờ cô đừng nói cho lão bản của chúng tôi được không?” Cô thỉnh cầu.
“Cô tại sao còn gọi Hạ Tử Kình là lão bản nha? Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?” Tần Lạc Lâm buồn cười hỏi cô.
“Bởi vì khi đi làm, anh thật sự là lão bản của tôi.” Cô thành thật trả lời, sau đó lại kiên trì hỏi:“Có thể không?”
“Các cô ấy đều bắt nạt cô như vậy, cấp dưới dám vô lễ với lão bản nương, cô vì sao còn cầu xin cho họ?” Tần Lạc Lâm tò mò hỏi lại.
“Các cô ấy chỉ là bởi vì tâm lí không cân bằng cho nên mới nói vài câu, cũng không thật sự làm sai cái gì.” Cô nói.
“Cấp dưới vô lễ với cấp trên còn không phải sai sao?”
Cô lắc đầu, thành khẩn mà nghiêm túc trả lời:“Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi không muốn bởi vì mình gả cho lão bản liền tự cho là đúng, ỷ thế hiếp người.
“Cô rất chính trực.” Tần Lạc Lâm dương môi nói, ánh mắt cười như không cười lại đi lạc ở phía sau cô.
“Giống người ngốc thì đúng hơn.” Tiếng Hạ Tử Kình đột nhiên vang lên từ phía sau.
Phàn Sở Ngữ bị dọa, nhanh chóng xoay người, thật cẩn thận nhìn anh hỏi:“Anh đến đây khi nào?”
“Em thật sự là ngu ngốc.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, dùng giọng nói bất đắc dĩ lại đau lòng mắng cô.
Cô không có lời nào để nói, chỉ có thể chậm rãi, chậm rãi đi đến bên người anh, sau đó ôm lấy cánh tay anh, nép vào người anh như một chú chim nhỏ.
Một tay cô ôm khuỷu tay anh, một tay nắm lấy tay anh đan vào nhau, không tiếng động làm nũng.
“Làm gì vậy?” Hạ Tử Kình tựa tiếu phi tiếu cúi đầu nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi.
Cô giương mắt quan sát anh, không có trả lời. Dù sao cô không nói, anh cũng nhất định biết cô muốn làm sao.
“Anh đã đã cảnh cáo các cô ấy.” trong giọng nói của anh có chút tàn nhẫn.
Cô vẫn im lặng như cũ không nói gì nhìn anh.
“Bỏ qua một bên chuyện vừa rồi không nói, trong công ty các cô ấy là ba người thường xuyên bị khách phàn nàn.” Trong giọng nói lại thêm vào một chút lạnh lùng, cứng rắn.
Cô tiếp tục im lặng không nói, một đôi mắt to, vô tội nhìn anh.
“Lão bà.” Giọng anh trở nên vô cùng nghiêm túc, còn mang theo một chút cảnh cáo.
“Lão công.” Cô rốt cục mở miệng, giọng nói ôn nhu mềm mại, trên mặt còn mang theo nụ cười mê người, không chuyển mắt ngóng nhìn anh.
Hạ Tử Kình hiếm khi không nói gì nhìn cô, hoàn toàn bị đánh bại.
Đứng ở một quan sát toàn bộ Tần Lạc Lâm, rốt cục nhịn không được cười lớn.
“Trời ơi, nhìn bộ dáng thất bại đáng kinh ngạc của anh thật buồn cười.” Cô vừa cười vừa nói, cười đến chảy nước mắt.
“Thật vui giúp cô giải trí, Tần đồng học.” Hạ Tử Kình lạnh nhạt lên tiếng liếc cô một cái, đem sự kinh ngạc đổ trên người cô.
Tần Lạc Lâm hoàn toàn không để ý, vui vẻ cười ha ha.
“Đi, đừng để ý người điên này.”
Người điên? Trái tim Phàn Sở Ngữ thiếu chút nữa bị lời nói không suy nghĩ của anh dọa sợ nhảy ra khỏi ngực. Tuy rằng giao tình của bọn họ không phải chỉ là đồng học bình thường, nhưng cũng không nên trực tiếp nói vào mặt người ta như vậy? Càng miễn bàn