
thật ra mang theo nụ
cười,quen thuộc làm cô không biết hắn đang vui hay buồn,chẳng qua giọng
nói từng làm cô an tâm hôm nay nghe lại vô cùng chói tai.Trong đầu trong nháy mắt giống như có một ngọt lửa đốt,cô lau nước mắt đứng dậy xông ra ngoài.
Khuôn mặt nước mắt của cô dọa hắn và Hạ Vi Lương nhảy dựng,hắn nhíu lại một đôi mày rậm sải bước vội vàng đi tới phía cô,
“Lưu Liễm,có chuyện gì?”
Cô không hề suy nghĩ chung quanh không có ai,sau đó gào thét lên tiếng,
“Lục Chu Việt,tại sao anh có thể hèn hạ vô sỉ như vậy!”
Hắn bị cô bất thình lình lửa giận ngút trời vứt một cái tát hoàn toàn sửng
sốt,cả người nghiêng qua một bên một lúc lâu mới phục hồi tinh thần,hắn
dù nhịn tốt cỡ nào trong tình huống này sắc mặt cũng khó coi.Nếu nói
hai người vỡ lở không vui cô tức giận cho hắn một bạt tai lời hắn sẽ
không có ý kiến gì,nhưng hắn không hiểu sao cô lại làm vậy,bảo hắn sao
có thể không tức giận?
Hắn giơ tay lên lau lau gương mặt sau đó quay đầu lại nhìn cô,cố gắng đè ép hỏa khí trong lòng hỏi cô,
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, đúng vậy,mới vừa rồi không phải còn tốt sao,cậu bị thần kinh gì vậy!”
Hạ Vi Lương bị dọa đến chén nước trong tay thiếu chút rơi xuống,vội vàng cất kỹ mới chạy đến kéo cô đang kích động.
“Ban đầu Bố em gặp chuyện không may,rõ ràng chuyện gì cũng không điều tra
ra,anh tại sao phải gián tiếp hãm hại ông ấy,để cho ông ấy bị nói là
tham ô nhận hối còn bị bỏ tù!”
Hứa Lưu Liễm cơ hồ là gào thét
những lời này,cả người cô cũng bởi vì quá mức tức giận mà kịch liệt run
rẩy, giống như một đóa hoa xốc xếch lay động ở trong gió lớn. Lời cô vừa nói ra
khỏi miệng Hạ Vi Lương vốn bởi vì cô thất khống đánh Lục Chu Việt mà vội vàng chạy tới kéo cô giờ nhất thời sửng sờ,thoáng cái một đôi con ngươi kinh ngạc nhìn hắn vừa nhìn sang cô,một câu đều nói không ra.
Lục Chu Việt nhíu lại lông mày thật chặt,sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nặng
nề ,Trần Thanh Sở quả thật nói tất cả cho cô biết,thật đúng là ngoan
độc,sớm không nói muộn không nói hết lần này tới lần khác chọn trước
ngày đám cưới nói.
Hắn trầm mặc khiến Hứa Lưu Liễm tuyệt vọng
càng nhiều,trong mắt cô phun ngọn lửa tức giận chăm chú theo dõi
hắn,lạnh lùng lớn tiếng ép hỏi hắn,
“Trả lời em!”
Lục Chu
Việt đưa mắt nhìn thẳng cô,thần sắc cô thê lương,trong mắt hắn cũng
không rõ đau đớn nặng nề,hắn làm như đang khó khăn lựa chọn,song,cuối
cùng hắn vẫn chậm rãi mở miệng ,
“Đúng ——”
Thật ra thì hắn có thể không thừa nhận cũng dù sao Trần Thanh Sở cũng không có căn cứ
xác thực,nhưng hắn không muốn lừa gạt cô nữa,nếu hai người đi tới một
bước này,hắn hi vọng bọn họ có thể hiểu lẫn nhau,hắn không muốn giấu
giếm cô bất cứ chuyện nào.
Nhưng hắn mới vừa nói ra một chữ cô đã thoát khỏi Hạ Vi Lương,thất khống vọt tới trước mặt hắn giống như điên giơ tay lên đánh hắn,
“Lục Chu Việt,tên ác ma này, miệng anh nói bao nhiêu lời yêu tôi,chẳng lẽ làm hại gia đình tôi mới chính là yêu sao?”
Hắn cầm hai tay cô quơ lung tung,đem cô giam cầm trong ngực mình,
“Em nghe anh giải thích,anh chẳng bao giờ nghĩ muốn hại ai,anh ban đầu làm
vậy vì anh đã nắm chắc để cha em bình an vô sự ,mà ông ấy cuối cùng cũng bình an vô sự không phải sao?”
Hứa Lưu Liễm vốn ở trong ngực
hắn kịch liệt vùng vẩy,hôm nay nghe hắn nói lời này lửa giận trong lòng
càng sâu,mắt thấy thoát không khỏi hắn,cô tức giận cúi đầu hung hăng cắn lấy bàn tay giam cầm mình,dùng hết toàn lực cắn,hắn nhất thời bị đau
buông lỏng cô,cô đưa tay đẩy ra hắn chạy trốn,đứng ở đàng kia lớn tiếng
hét,
“Lục Chu Việt,anh vẫn cho là tự mình đúng, bản thân anh nghĩ anh có thể cứu cha tôi nhưng anh có suy nghĩ những người không biết như chúng tôi đau khổ ra sao không?”
“Lưu Liễm,cậu tĩnh táo lại,ngày mai sẽ là hôn lễ hai người,cũng đã đi tới bước này hai người không thể
bĩnh tĩnh nói với nhau sao?”
Hạ Vi Lương vội vàng chạy tới trấn
an tâm trạng thất khống của cô,vốn đang rơi lệ cô nghe Hạ Vi Lương nói
bỗng nhiên khóe miệng kéo căng nở nụ cười lạnh lùng .
Cô vừa cười nước mắt càng rơi nhiều trên mặt,ánh mắt đều mang theo hận ý nhìn về phía hắn,
“Hôn lễ?Vi Lương,mặt tớ thật bị mù,mới có thể quyết định người đàn ông tâm
địa ác độc này! Sẽ không còn hôn lễ gì nữa,tôi muốn ly hôn,tôi muốn ly
hôn với người ác độc này——”
Cô lớn tiếng gào thét,tâm trạng cô
đã gần như điên cuồng,tiếng nói bởi vì … liên tiếp thét mà dần dần khàn
đi,nghe làm cho người ta cảm thấy thê lương,Lục Chu Việt vốn trầm
mặc,vừa nghe lời này nhất thời nguy hiểm nheo lại mắt nhìn chằm chằm cô,
“Em nói thêm một lần nữa cho anh?”
“Tôi nói,tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn với người ác độc như anh ——”
Cô tựa tại trên tường dùng hết khí lực toàn thân gào thét về phía hắn.
Hắn tiến lên một bước nắm người cô,giọng nói căng thẳng xen lẫn tức giận,
“Hứa Lưu Liễm,chỉ vì chuyện này em muốn ly hôn? Em đang ở trước một ngày
chúng ta sắp cử hành hôn lễ nói ly hôn với anh? Anh tâm địa ác độc vậy
thì em tâm ác độc không?”
Hứa Lưu Liễm giương mắt quật cường giằng co với hắn,sau đó cười giễu cợt,
“Làm sao? Tôi giờ đâ