
ư vậy nha!
Hay là để
hôm nào đến lấy!Cô buồn chán ở trong lòng an ủi hồi lâu,sau đó liền cất
bước tính rời đi, bởi vì theo quan hệ hai người hiện tại,cô hoàn toàn
không biết gặp mặt nên nói gì,cho nên cô mới chọn lúc hắn không có ở nhà mới đến,lại không nghĩ rằng hắn còn ở nhà.
Cô mới vừa tình mở
cửa bước ra phòng ngủ đã bị mở toan,hắn đổi lại chiếc áo mới tinh tựa
tại cạnh cửa sắc mặt không tốt nhìn cô,đơn giản quần tây đen,áo sơ mi
trắng dùng làm việc,có thể bởi vì thời gian vội vàng cho nên nút áo sơ
mi chưa kịp gài hết,phía trên còn hai ba viên chưa gài mở rộng ra ,mạch
hoa văn trên lồng ngực hoàn toàn triển lộ ra .
Cô có chút mất tự
nhiên nhìn sang nơi khác,giọng nói không khỏi có chút run,không biết
bởi vì cả người hắn phát ra hàn khí hay bởi vì khác nguyên nhân gì khác
“Cái kia. . . . . . em tới lấy đồ của em . . . . . .”
Hắn trầm mặc cô có chút lúng túng nhìn hắn một cái,vẻ mặt hắn thoạt nhìn
thật đáng sợ,giống như rất tức giận rồi lại bị kìm nén,cho nên cô có thể thấy rõ mạch máu trên huyệt thái dương,trong lòng cô không khỏi nhíu
lại một chút không thể làm gì khác hơn nói,
“Nếu không tiện,em bữa nào đến lấy!”
Cô không hiểu hắn tại sao tức giận,kể từ khi ly hôn tới nay cô chưa có
chọc qua hắn nha? Hiện tại bộ dáng hiện tại của hắn khiến cô thấy xa lạ
,trước kia cô chẳng bao giờ sợ hắn nhưng bây giờ cô nhìn thấy hắn chỉ
muốn lùi bước chỉ muốn chạy trốn.
Thật ra Lục Chu Việt không phải không muốn nói chuyện,mà hắn sợ mình vừa nói liền không nhịn được mắng
cô, không nhịn được muốn bóp chết cô, hắn mới vừa nghe nói cô thân mật
với người đàn ông khách giờ cô còn dám chạy đến dưới mắt hắn,đây không
phải là muốn chết sao? Nhưng hắn không muốn làm vậy chứng tỏ hắn còn
quan tâm cô,đành phải cố gắng chịu đựng cho nên mới có vẻ mặt thế.
Hắn trầm mặc như trước,Hứa Lưu Liễm đã sắp hít thở không thông cúi đầu định rời đi,hắn đành khẽ nghiêng người nhường một khe hở,cô cắn môi nhìn hắn một cái,cô thật không muốn lấy nhưng hắn đã nhường bước,cô không thể
làm gì khác hơn là kiên trì cất bước đi vào.
Bởi vì thân thể hắn cao lớn và cố ý chừa một khe hở rất hẹp,cho nên thời điểm cô đi qua cho dù cố gắng thế nào cũng không thể tránh khỏi gò ngực ngạo nghễ chạm qua ngực hắn,Hứa Lưu Liễm cũng phát giác,đỏ mặt vội chạy vào trong,trong
lòng tức giận hắn cố ý làm khó cô.
Nhưng bây giờ cô không thể nói gì,tức giận đặt áo khoác trong tay sang một bên nhìn đống hỗn độn như
bị đá ngã,sau đó thu hồi tâm trạng của mình đi tới trước tủ treo quần áo sắp xếp quần áo mình thường ngày.
Mà một thoáng ngực cô chạm qua ngực hắn,hương thơm đặc biệt thuộc về cô lao vào trong mũi,Lục Chu Việt cảm thấy bụng dưới bỗng dưng căng thẳng,con ngươi u ám không khỏi bắt
đầu di động theo người cô.Cỡi xuống áo khoác ngoài cô mặc chiếc áo đơn
giản,buộc vòng thân thể linh lung,lúc cô đứng ở nơi đó khom lưng thu dọn đồ đạc dưới thắt lưng quần bò lộ ra vòng eo trắng noãn thon nhỏ.
Cổ họng hắn hoạt động lên xuống,hai tay hắn đưa vào trong túi quần hung
hăng nắm lại,chết tiệt,sau khi cô làm những chuyện vô tình với hắn,hắn
vẫn có phản ứng với cô! Hứa Lưu Liễm vốn cho
rằng hắn sẽ ra ngoài,không nghĩ đến hắn động cũng không tựa tại cửa nhìn chằm chằm vào cô,cô quay đầu lại nhìn hắn một chút nhất thời bị dọa sợ
đến vội vàng quay đầu lại,bởi vì ánh mắt hắn trắng trợn bộc lộ mong muốn cô!
Nhớ tới ban đầu hắn dùng sức mạnh với mình,bàn tay sắp xếp
đồ đạc của cô bắt đầu run lên,cảm thấy ánh mắt sau lưng làm cô đứng ngồi không yên,không đầy một lát cô đã bị hắn dọa sợ ngay cả trán cũng rỉ
ra mồ hôi lạnh.
Cô muốn bảo hắn ra ngoài một chút nhưng lại nghĩ đây là nhà hắn,cô đuổi hắn ra ngoài tựa hồ có chút không hợp lý,đành
phải đem đồ đạc lung tung của mình cất vào hành lý,sau đó đứng dậy cầm
áo khoác ngoài của mình muốn đi ra ngoài.
Thân hình cao lớn của
hắn che ở nơi đó không nhúc nhích cũng không có ý nhường đường cho cô,cô chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén trên đỉnh sắp thiêu đốt cô,cô cúi đầu cố
gắng làm cho giọng mình không khẩn trương
“Phiền anh tránh ra một chút”
Cô bị gì nha,đã chia tay lâu rồi gặp lại còn sợ hắn? Là bởi vì bỏ con hắn
nên trong lòng đau?Hay vì dáng vẻ lạnh lùng bây giờ của hắn làm cô rất
xa lạ?
Cô nghe được trên đỉnh đầu truyền tiếng cười lạnh của
hắn,một giây sau cằm cô đã bị hắn nâng lên,ngũ quan kiên nghị lớn dần
trước mắt.
“Hứa Lưu Liễm,có người yêu mới nên quên người cũ sao?”
Cô sửng sốt một chút,trong mắt xẹt qua một tia bị thương sau đó quay đầu sang chỗ khác muốn hất ngón tay hắn ra
“Em không biết anh đang nói gì!”
Hắn tại sao luôn nghĩ cô không thể quên người đàn ông kia? Lần đó ở phi
trường hắn gọi điện thoại cũng dùng giọng đó nói với cô,trong mắt hắn
Hứa Lưu Liễm chính là một cô gái trêu hoa ghẹo nguyệt vậy sao? Vừa ly
hôn mất ngày đã dựa vào ngực người đàn ông khác? Cô thừa nhận tính tình
mình rất hư lại bướng bỉnh nhưng cô không phải loại phụ nữ đó!
Hắn đưa tay xoay mặt cô lại,trong giọng nói mang theo đùa cợt
“Làm sao? Còn biết xấu hổ không thừa nhận sao?”
“Em khô