
ại sao tìm hạng người đó làm bạn trai?”
Hứa Lưu Liễm lần nữa đưa đầu qua nhìn tấm hình, nhỏ giọng nói.
“Nhưng. . . . . . Căn bản nhìn không ra hắn là tên lưu manh,có nhiều khí chất phái nam!”
Cô nhớ mang máng mình thật giống như xem ICE đóng qua,hắn mặc dù diễn
không phải nam chính nhưng để lại ấn tượng cho người xem.một là bởi vì
hắn lãnh khốc kiên nghị,hai là bởi vì ánh mắt hắn bên trong lắng đọng
rất nhiều thứ,vừa nhìn sẽ làm cho hắn trải một câu chuyện bi thương.
Lâm San Ni không biết nên giải thích quan hệ giữa cô và người đàn ông
kia,bất quá không đợi cô mở miệng,cửa phòng thoáng cái bị đẩy ra,Hạ Vi
Lương thét chói tai vọt vào chạy đến trước mặt Lâm San Ni ,vừa đưa tờ
báo đặt trước mặt hai người,cô vui vẻ nhìn Lâm San Ni thét.
“A a a a a,tớ đã nói,vừa rồi nhìn cô vào liền cảm thấy kỳ quái thì ra cô chính là nữ chính!”
Hạ Vi Lương từ trước đến giờ là độc giả trung thành nhất tin tức Bát
Quái,cô đã sớm dưới lần nhìn thấy bài báo viết về đại minh tinh ICE, ngó chừng tấm hình kia hồi lâu,cho rằng vốn hiểu biết phong phú về minh
tinh sẽ đoán ra thân phận người trong ảnh là ai,nhưng tìm tòi hồi lâu
một chút ấn tượng cũng không có.
Vừa rồi lúc Lâm San Ni đi vào
trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ,nhưng vẫn không biết là gì,cho đến vừa rồi cô quan sát lại hình,sau đó hét lên một tiếng vọt vào.
Lâm
San Ni vẻ mặt rất lúng túng,cô không nghĩ tới ánh mắt Hạ Vi Lương quá
sắc bén. Bất quá ngay cả Hạ Vi Lương cũng nhận ra,người khác có thể cũng nhận ra cô hay không? Nghĩ tới đây cô không khỏi hoảng sợ đứng lên.
“Tôi hi vọng hai người có thể giữ bí mật! Còn nữa,hắn không phải là bạn trai tôi!”
Hạ Vi Lương cùng Hứa Lưu Liễm khuôn mặt giống nhau không hiểu nổi,Lâm San
Ni không có tâm trạng giải thích với cô nhìn sang Hứa Lưu Liễm nói.
“Lưu Liễm,phiền em giải thích dùm chị,hi vọng hai người có thể giúp chị giữ
bí mật,chị còn có việc đi trước,một mình em cũng phải nghĩ ngơi tốt!”
Lâm San Ni nói xong nhìn hai người bọn họ một cái sau cầm áo khoác vội vã rời đi,Hạ Vi Lương hưng phấn đứng tại chỗ vỗ tay.
“Ai nha ai nha,lại có một đề tài tốt,tới phải nhanh nhớ kỹ! Chuyện tình giữa đại minh tinh cùng mỹ nữ , hắc hắc!”
Cô nói xong cũng muốn đi,Hứa Lưu Liễm ngăn lại cô nói chuyện Lâm San Ni
với cô,cuối cùng dặn dò cô thêm một lần bảo cô giữ bí mật, Hạ Vi Lương
nghe được mùi ngon,sau đó trong đầu tự động lại tăng thêm một chút tình
tiết,dàn ý câu chuyện đã được lập ra,cô vui vẻ phấn chấn ghi chép lại.
Hứa Lưu Liễm sau đó nhận được điện thoại ông chủ cô,chắc là Phương Đông
Thần về công ty hồi báo chuyện này,ông chủ rất khó xử mở miệng bảo cô
nhận đề án này,cô cũng chỉ có thể đồng ý,chẳng lẽ thật trơ mắt nhìn
Trung Hoà mất đi vị khách lớn như Lục Thị sao?
Mặc dù ông chủ bọn họ nói để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt khỏe rồi mới đi làm nhưng cô
không nỡ, ngày thứ hai thân thể khỏe chút liền tới công ty,chuẩn bị xong tài liệu liền trực tiếp đến Lục thị.
Bất quá sau khi đến Lục thị lại bị người bảo cô đến tầng cao nhất nói là Lục tổng muốn gặp cô.
Trong lòng cô lộp bộp chìm xuống,sau khi nói cám ơn liền cất bước đi vào thang máy đến tầng cao nhất.
Đứng trong thang máy trơn bóng sáng ngời,nhìn mấy chữ số màu đỏ trên đỉnh đầu lần lượt kéo đến,cô câu khởi
khóe miệng cười,không biết một lát hắn thấy cô sẽ dùng lời gì mỉa mai cô nữa đây?
Vốn là người thiết kế cô hẳn nên trực tiếp đi tìm quản lý gọi thầu cùng người chịu trách
nhiệm thiết kế thương lượng chứ không cần trực tiếp đến chỗ hắn, nhưng
hắn vẫn bảo mọi người kêu cô đến chỗ hắntrực giác nói cho cô biết,hắn
bảo cô đến vì muốn làm cô khó xử.
Nghĩ đến đây lòng cô đau khổ sắp hít thở không nổi.
Thang máy dừng lại ở lầu chót,cô đi ra ngoài thấy Lâm San Ni đã chờ sẳn,sau khi gặp cô ân cần hỏi.
“Em khỏe hơn chưa?”
Cô gật đầu.
“Khỏe rồi,cám ơn chị!”
Lâm San Ni đưa cô vào bên cạnh phòng họp.
“Chị đi báo Lục tổng,em ngồi chờ một lát”
Sau khi Lâm San Ni đi cô một mình ngồi trong phòng họp trống rỗng, bất an
ngước mắt đánh giá tất cả chung quanh,cảm thấy cả người không tự chủ
được run rẩy,không biết bởi vì trong lòng quá khẩn trương hay bởi vì
nguyên nhân khác. Hiện mỗi một lần đối mặt hắn,trong lòng cô chỉ có một
cảm giác: sợ.
Cửa phía rầm một tiếng bị mở ra,gió lạnh bên ngoài
theo len lỏi vào,tim cô run lên vội vàng đứng lên,quay đầu lại thấy hắn
mặt không chút thay đổi đi đến,tây trang màu bạc lộ rõ ràng khí phách và tôn quý của hắn,cô lễ phép mở miệng lên tiếng chào hỏi.
“Ngài khỏe chứ,Lục tổng!”
Hắn không trả lời cô nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái đi tới ngồi xuống đối
diện cô,cô nhìn khóe miệng hắn khẽ co rút lộ ra nồng đậm lạnh lùng,Lâm
San Ni đã lui ra ngoài,cô ngồi xuống ở đối diện hắn,hai tay mười ngón
đặt ở trước mặt bàn,ánh mắt hắn chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm đối
phương.
Cô không khỏi sinh lòng bất an,tim thình thịch thình
thịch cuồng loạn như muốn xông phá lồng ngực nhảy ra,ngón tay cầm lấy
văn kiện cũng khống chế không được bắt đầu run rẩy,cô rũ mắt xuống
không có dũng khí nhìn lại hắn,sau đó rút ra mấ