
ậy xem ra quả thật muốn làm
hắn tức chết.
Hắn liền mỉm cười quay đầu lại nhìn qua cô,đáy mắt
tất cả đều là dung túng nuông chiều,đúng vậy,hắn dung túng cô tùy hứng,
trẻ con,điêu ngoa, nuông chiều tính tình xấu cùng kiêu ngạo.
Tầm
mắt của hắn vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của cô,cô thấy
hắn không giận ngược lại còn cười nhìn mình,mặt trầm xuống định nói với
hắn, vừa lúc này điện thoại của hắn vang lên,cô không thể làm gì khác
hơn là dừng lại, trên mặt là không vui mừng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hắn nhìn cảm xúc cô thiên biến vạn hóa,tâm tình thoáng cái thật tốt ,khóe
miệng cũng không khỏi giương lên cao,chẳng qua là hắn đeo lên ống nghe
điện thoại mới vừa chuyển được điện thoại, bên tai bỗng nhiên truyền
đến ầm một tiếng nổ, hắn nghiêng đầu nhìn thấy cô vặn âm nhạc đến mức
lớn nhất, âm nhạc điếc tai nhức óc thanh thoáng cái vang buồng xe.
“Lưu Liễm, đừng làm rộn ——”
Hắn tự tay đè lại bàn tay định tiếp tục làm bậy bất đắc dĩ than thở,cô cắn môi dùng sức giẫy mấy cái nhưng không thoát ra nên đành buông tay, hừ
lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ.
Hứa Lưu
Liễm biết rõ cắt đứt điện thoại của hắn là không lễ phép, nhưng cô liều
mạng làm, bởi vì cô nhìn không quen ánh mắt hắn vừa rồi nhìn mình, thật giống như cô rất trẻ con cố tình gây sự.
Điểm chết người chính
là hắn còn đang nắm tay cô không buông,rõ ràng đang lái xe còn nói điện
thoại còn phải nắm tay cô,chỉ dùng một tay vịn tay lái,hắn có thể chuyên tâm lái được xe tốt được sao?Cô vừa không dám quá dùng sức giãy dụa sợ
ảnh hưởng hắn lái xe.Cô thật cảm thấy người đàn ông này tâm tư thâm trầm làm cho người ta hận đến nghiến răng dương, hắn nhìn ra cô không dám
náo lúc hắn lái xe,cho nên mới không chút kiêng kỵ nắm tay sao?
“Lục tổng?”
Bên đầu điện thoại quả nhiên Lâm San Ni cũng bị một tiếng nổ dọa sợ,vừa
muốn mở miệng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì lại nghe được giọng hắn bất
đắc dĩ hô tên cô bé kia,gương mặt tinh sảo nhất thời ảm đạm thất sắc.
Lưu Liễm Lưu Liễm,lại là cô bé kia. Nhưng cũng chỉ có cô bé kia mới có thể
để hắn dùng giọng vậy nói chuyện, trong mắt người khác hắn lại là Lục
tổng tập đoàn Lục thị làm cho lòng người lạnh thấu xương.
“Chuyện gì?”
Giọng cực kỳ bình thường bàn về công việc truyền đến,cô nắm chặt điện thoại che dấu tất cả cảm xúc bình tĩnh mở miệng báo cáo,
” Đường tổng Diêm tổng hôm nay tới thành phố N,hiện tại ở phòng tiếp khách chờ ngài,ngài xem mấy phút có thể tới đây?”
Lâm San Ni vừa nói vào đề vừa nhìn thoáng qua hai người đàn ông ngồi trong
phòng tiếp khách,hai người này cô mặc dù đều biết nhưng khoảng cách tiếp xúc không gần như bây giờ,chỉ vì hai người này là nhân vật quan
trọng,ngày thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ ,một người là lão đại
bên Tam Giác Vàng,một thì chiếm giữ Mĩ Quốc.
Chẳng qua người đàn ông một thân áo đen vẻ mặt lạnh như băng nếu là hắc đạo giang hồ thì
đúng,còn bên cạnh hắn là người đàn ông mặc tây trang đơn giản màu bạc nụ cười thanh mỏng,nhìn thế nào cũng không giống như đại ca hắc đạo,ngược
lại giống như công tử thế gia ôn nhuận như ngọc.
Người đàn ông áo đen mặt lạnh kia tên là Diêm Hạo Nam, công tử ôn nhuận bên cạnh tên là Đường Dục Hàn,hai người đều là anh em Lục Chu Việt ở Mĩ Quốc biết
được,còn có Trác Thính Phong tổng cộng bốn người, ở Mĩ Quốc trải qua một đoạn năm tháng thanh xuân nhiệt huyết sôi trào,cũng vì vậy mà kết thành anh em.
Lục Chu Việt nghe lời Lâm San Ni nhìn thoáng qua nhóc con kia như cũ tựa đầu nhìn sang nơi khác, khẽ nhíu mày hỏi,
“Bọn họ tới đây làm gì?”
“Việc này. . . . . .”
Lâm San Ni cũng không biết như thế nào trả lời, mới vừa rồi hai vị nhân vật thần bí từ phi trường trực tiếp đến làm cô vô cùng khiếp sợ,làm gì còn
lo lắng hỏi bọn hắn tới đây làm gì.
Thấy cô khó xử công tử ôn nhuận khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên từ trên ghế salon đứng dậy đi tới,hữu lễ hỏi,
“Lâm tiểu thư,tôi có thể cùng Lục tổng nói vài câu không?”
“Có thể!”
Cô vội vàng giống như được giải thoát đem điện thoại chuyển cho hắn,không
vì cái gì khác chỉ vì nụ cười ánh sáng ngọc lại dấu diếm tia lạnh lẽo
kia,cô có chút có thể hiểu hắn tại sao có thể ngồi chắc bang phái Tam
Giác Vàng, tiếu lý tàng đao câu thành ngữ này thể hiện trên người hắn
vô cùng nhuần nhuyễn.
Đường Dục Hàn nắm điện thoại đi tới một bên cười chất vấn người trong điện thoại.
” Lục Chu Việt, nghe nói anh kết hôn? Anh thật không nể mặt anh em,may cuối cùng tôi và Diêm Hạo biết?”
Lục Chu Việt vừa nghe cũng biết là Trác Thính Phong cái miệng rộng kia nói cho bọn hắn biết , bất đắc dĩ làm sáng tỏ, “Chuyện này chỉ có Sunny và
Tiểu Trác Tử hai người biết!”
Hắn không nói cho Diêm Hạo Nam và
Đường Dục Hàn,bởi vì hiện tại căn bản không thích hợp giới thiệu cho cô
cho bạn hắn,cô bài xích hắn vậy,nếu hắn ép cô đi gặp đám bạn hắn,chỉ tổ
làm cô càng phản kháng, tiểu tử Trác Thính Phong này sợ thiên hạ không
loạn hay sao .
Đường Dục Hàn nghe câu trả lời hắn tỏ vẻ cực kỳ không vui,
“Đây là chuyện chung thân đại sự,em và lão đại Diêm Hạo từ xa chạy tới c