
phải sao.
Hắn chân tình nói xin lỗi làm
Hứa Lưu Liễm kinh ngạc,theo cô nhìn thấy Bành Duy Triết là chàng trai
lòng tự ái vượt qua kiêu ngạo,ngày đó mặc dù hắn không kiểm soát được
nhưng cô cũng không hy vọng hắn có thể nói xin lỗi với cô,nghĩ thầm chỉ
cần hắn đừng nữa tiếp tục giận dỗi là được, cho nên lúc này nghe được
hắn nói xin lỗi cô cười thuận tiện trêu chọc hắn,
“Ai u, nghe em ở nơi này nói câu thật xin lỗi đúng là rất không dễ dàng nha,Lão sư sẽ tha thứ em!”
Thấy cô cười, Bành Duy Triết trên mặt lúc này mới hiện ra chút nụ cười,
“Để tỏ lòng nghiêm chỉnh xin lỗi cô,em hiện muốn mờic ô ăn cơm,em đã nói với mẹ giúp em đặt bàn ăn ở Tác Phỉ Á!”
Hắn cảm thấy cô vẫn xem nhẹ tình cảm hắn đối với cô là vì hắn chẳng bao
giờ chính thức biểu lộ qua với cô,hắn vốn định chờ sau khi xong thi tốt
nghiệp trung học sẽ biểu lộ sau đó kiên trì theo đuổi cô,không nghĩ tới
cô thậm chí có người đàn ông khác, ngày đó chút dấu vết trên cổ cô hắn
dĩ nhiên biết là gì, điều này làm cho hắn cảm giác nguy cơ, cho nên hắn
tính thừa dịp bữa ăn tối nay biểu lộ.
Mặc dù cô lớn hơn hắn vài
tuổi, nhưng hắn cho đây căn bản không vấn đề, hắn cũng không quan tâm
người khác nói cái gì chị em yêu nhau hay thầy trò yêu nhau ,hắn ở trong trường học cũng coi như nhân vật phong vân,cũng có rất nhiều cô
bé bằng tuổi đuổi theo hắn ,nhưng hắn vẫn chưa từng có cảm giác tim đập rộn lên như ở gần cô.
Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói muốn mời cô ăn cơm vội vàng khoát tay,
“Mời ăn cơm,đừng đi,cô cũng vậy không có giận em,em không cần huy động nhân lực lên học quan trọng hơn!”
Cô nói xong liền cầm lấy sách giáo khoa tính vào thư phòng, nhưng Bành Duy
Triết che ở một bên cửa thanh kéo cô cố chấp kiên trì,
“Nếu cô không đi chứng tỏ cô không chịu tha thứ em!”
Hứa Lưu Liễm nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai trẻ tuổi không kềm chế được
,không biết nên nói cái gì cho phải,cô thật không phải là loại mật ngọt
chết ruồi mới có thể tha thứ hắn , hơn nữa cô vốn không có giận hắn,hắn
cần gì phải như vậy nha? Chẳng qua cô đâu biết đâu rằng, trong lòng
thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn cất giấu tâm tư thế nào.
*
Tại sao hạnh phúc đều là ảo mộng
Khi đến gần Thiên đường lại nhanh tỉnh
Lúc cô còn đang do dự Bành Duy Triết đã lôi cô đi ra ngoài cửa.
“Nếu không coi như cô đi ăn với em, ăn một canh giờ coi như tiền lương một buổi đi!”
Hắn lầm bầm nhỏ dần một câu , “Em mỗi ngày đều lẻ loi ăn cơm, rất không có vị cô biết không?”
Chính một câu này khiến cho Hứa Lưu Liễm mềm lòng.
Cô đã từng gặp qua cảnh tượng hắn một mình ăn cơm ,có đôi khi cô đến sớm
người giúp việc nói hắn còn đang ăn cơm tối,cô nhìn qua phòng cửa ăn
liền thấy hắn một mình một người ngồi ở chỗ đó,máy móc gắp đồ ăn vào
trong miệng, cảm giác kia làm cho cô cảm thấy cho dù trên bàn thức
phong phú hơn nữa cũng đền bù không được nội tâm cô độc của người thiếu
niên.
Khi tới Tác Phỉ Á đúng lúc giờ cao điểm,Bành Duy Triết trên người mặc chiếc áo quỳnh quang thật sự quá chói mắt, hơn nữa bản thân
hắn dung mạo anh tuấn đẹp trai, cho nên liền thành công hấp dẫn tầm mắt
mọi người lui tới bên trong phòng ăn, Hứa Lưu Liễm đi bên cạnh hắn
thật lúng túng muốn chết, lúc ra cửa cô mãnh liệt yêu cầu hắn đổi lại
áo kết quả hắn không đồng ý,cứ như vậy rêu rao phong cách quá mức.
Mà đối mặt với tầm mắt mọi người Bành duy triết cũng không có phản ứng
gì,hắn đã sớm đối với cái nhìn chăm chú tập mãi thành thói quen,nhìn
thoáng qua cô gái bên cạnh nhíu chân mày thật chặc,hắn nghênh ngang
quàng qua vai cô đi tới chỗ ngồi đặc trước.
Nhận thấy được động
tác của hắn Hứa Lưu Liễm vội vàng đưa tay đầy bàn tay khoát trên vai,
kết quả cô vừa ngẩng lên liếc về phía ngoài cửa đi tới mấy người, cả
người nhất thời cứng lại . Sau đó cô lại nghĩ tới người nọ ban ngày còn
hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm bị cô cự tuyệt, mà bây giờ lại bị hắn
bắt gặp cùng người khác dùng cơm. . . . . .
“Sao? Đây không phải là. . . . . .”
Đứng ở bên cạnh Lục Chu Việt Trác Thính Phong liếc mắt liền thấy được cô
gái trẻ bên trong phòng ăn, vừa muốn bật thốt lên tên kia đột nhiên thu
tay trở lại sau đó đưa tay chọc chọc Lục Chu Việt.
Lục Chu Việt
lúc này đầu đau như muốn vỡ tung,lúc xế chiều Trác Thính Phong sợ thiên
hạ không loạn vừa nghe nói Diêm Hạo Nam và Đường Dục Hàn cùng giá lâm
thành phố N, hai lời chưa nói trực tiếp đã theo bay tới đây,nói muốn đến thăm người bạn thực ra muốn tới xem chuyện cười.
Cho nên lúc này Trác Thính Phong vừa đâm hắn hai cái,hắn không khỏi tức giận quay đầu hướng về phía hắn rống, “Làm gì?”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Trác Thính Phong nhìn có chút hả hê,hắn theo tầm mắt
Trác Thính Phong nhìn qua,sắc mặt vốn khó coi thoáng cái âm trầm xuống, ngay cả Diêm Hạo Nam và Đường Dục Hàn đi theo phía sau hắn cũng giật
nảy mình,hai người cũng theo nhìn sang nhất thời liền sáng tỏ chuyện gì.
Cô bé kia gầy gò yếu ớt,mặc áo kiểu dáng đơn giản,không quyến rũ,không
phong tình, đối với người nhìn qua nhiều phụ nữ như bọn họ mà nói là
không xuất chúng, chói mắt nhất là bị cậu nhóc ôm vào trong ngự