
huyện gì? Nói cho anh biết có được hay không,em
đừng làm anh sợ. . . . . .” Người ta nói đau lòng quá tim sẽ chết, giờ
phút này rơi vào tuyệt vọng cô ngược lại càng tĩnh táo lạ thường,cô bình tĩnh nhẹ nhàng đẩy ra Trần Thanh Sở nói,
“Thật xin lỗi Thanh sở,em kết hôn rồi!”
Sau đó trong lúc Trần Thanh Sở ngạc nhiên trợn to hai tròng mắt,cô che miệng xoay người xông vào mưa bụi.
“Tiểu Liễm ——”
Phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đau đớn và tuyệt vọng của Trần Thanh
Sở,cô một đường chạy như điên không có bất kỳ một khắc nào dừng lại chạy đến chiếc xe màu bạc núp ở phía đối diện.
Lục Chu Việt cơ hồ
thấy áo cô ướt đẫm thân hình chật vật xông vào trong xe trong nháy mắt
đã đặt cô vào vị trí lái phụ hung hăng hôn lên,cửa sổ xe bị hắn toàn bộ
quay xuống, hắn trong xe cùng cô làm gì tất cả đều hiện ra trong tầm
mắt Trần Thanh Sở .
Cô mặt áo tay ngắn bằng lụa,hắn có chút điên cuồng thoáng cái liền vạch tìm quần áo cô,thậm chí còn kéo xuống đai an toàn áo lót, sau đó chui đầu vào trước ngực xinh đẹp tàn sát bừa
bãi hoàn toàn không để ý lúc này còn đang trên đường, bất quá may lúc
này đêm khuya trời lại đổ mưa,cho nên người đi đường thưa thớt.
Cô không biết là tim đã chết lặng hay là đã tuyệt vọng, cũng không có bất
kỳ phản kháng,vẻ mặt đờ đẫn để hắn tùy ý hôn hít, chờ hắn ở trước ngực
hôn đến xương quai xanh của cô,sau đó là cổ,lúc đến môi cô mới nếm đến
vị mặn nước mắt.
Hắn lúc này mới thở hổn hển từ trên người cô
đứng dậy,gương mặt người đàn ông đối diện bởi vì tức giận mà vặn vẹo,
hắn hừ lạnh một tiếng quay cửa sổ xe lên dưới chân đạp mạnh xe một đường gió mạnh chạy nhanh qua trước mặt Trần Thanh Sở, vung lên một luồng
nước kêu ngạo.
Hứa Lưu Liễm chẳng bao giờ nghĩ tới,có một ngày cô và Trần Thanh Sở gặp mặt lại,thấy cô bị người đàn ông khác uy hiếp và
nhục nhã không chừa mặt mũi. Cô nghĩ cô ít nhất có thể bình tĩnh nói cho hắn biết,cô đã kết hôn,chứ không có nhếch nhác như vậy.
Lục Chu
Việt dùng phương thức điên cuồng đẩy Hứa Lưu Liễm gương mặt chết lặng
ngã vào giường lớn,hắn phủ ở trên người cô tàn bạo nói,
“Hứa Lưu
Liễm,anh nghĩ anh đã nói với em một câu,đừng nhớ lại! Bởi vì em không
thể quay về! Bất kể quá khứ em và hắn tốt đẹp như thế nào,em đời này
cũng trở về không được,em đời này nhất định người phụ nữ của Lục Chu
Việt !”
Cô ban đầu trầm mặc sau bỗng nhiên như bị điên ở dưới người hắn khóc hô mắng hắn,
“Lục Chu Việt,anh là cầm thú!” Mặc kệ cô mắng
mình,hắn thô lỗ giật xuống quần áo của cô đem cô đặt tại giường lớn hôn hít,ngón tay đi thẳng vào vấn đề đặt lên xinh đẹp trước ngực vuốt ve
yêu thương,xoa nhẹ ,hắn dùng kỷ xảo thành thạo nhất kích thích người cô. Trong ngọn lữa tình Hứa Lưu Liễm cắn chặt răng không để cho mình phát
ra một thanh âm,không để cho thân thể mình có bất kỳ chút phản ứng nào.
Hắn dừng lại đưa tay vê nặn người cô,giọng nói vô cùng tàn nhẫn,
“Hứa Lưu Liễm anh cho em biết,cả đời này anh sẽ không buông tha em, nếu như
em cảm thấy đời này ở trên giường bài xích anh anh cũng vậy không ngần
ngại, dù sao anh muốn thoải mái thế nào anh đều có thể làm được, em vui
vẻ hay không cũng không liên quan đến anh,anh muốn làm em vui vẻ nhưng
em lại không chịu!”
Hứa Lưu Liễm vừa khó xử vừa tức giận,cô khó
xử chính là hắn lại có thể thẳng thừng đàm luận chuyện này với cô,cô tức giận chính là hắn bình thản nói hắn cả đời sẽ không buông tha cô.
Hắn không nhìn khuôn mặt bi phẫn của cô tiếp tục nói,
“Chuyện trên giường này dù sao cũng là hai người ,em tốt nhất nên biết điều
phối hợp với anh,nếu không đừng trách anh tại sao không tha em! Anh sẽ
tiếp tục hành hạ em,thể lực của anh. . . . . .”
Thời điểm nói tới đây hắn chậm rãi cúi người xuống ngậm vành tai ngọt ngào của cô,mập mờ lẩm bẩm nói ra câu sau cùng,
“Nói vậy em cũng rất rõ ràng. . . . . . “
Hắn nói xong liền cạy mở hàm răng, gặm cắn vành tai tinh tế nhạy cảm ,đầu
lưỡi ẩm ướt nóng bỏng chiếm lấy vành tai cô,Hứa Lưu Liễm lúc ban đầu
thấy kinh hãi sau đó cắn môi chậm rãi nhắm hai mắt lại,cô không nhìn hắn cũng không nói một câu,nhưng lại dần dần buông lỏng thân thể mình.
Cô dĩ nhiên biết hắn nói được làm được. Cùng hắn hoan ái quá mấy lần,cô cơ hồ mỗi một lần đều bị hắn hành hạ đến rời rạc,cho tới bây giờ nghe lời
hắn nói ban nãy,cô ngoại trừ phối hợp theo lời hắn ra thì không còn
phương pháp nào.
Lúc hắn tiến vào cô lực đạo so sánh với dĩ vãng
mạnh hơn,tàn nhẫn hơn,giống như muốn lấy mạng cô,cô bị đau kêu rên một
tiếng, ngay sau đó môi của hắn phủ lên triền miền hôn,ngăn ngừa tất cả
thanh âm của cô.
Cô bị hắn làm đau tức giận,thoáng cái mở miệng
cắn lên môi hắn, hắn kêu rên một tiếng muốn rút lui môi mình ra,cô cắn
chặt hắn không tha, hai cánh tay hoàn sống lưng đưa lên phía cổ dùng sức kéo hắn xuống.
Con ngươi hắn bỗng dưng mở ra bên trong quay
cuồng nồng đậm kích tình, đối với động tác đột nhiên xuất hiện này,hắn
có chút kinh ngạc,còn có chút xíu vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại
hiểu rõ nội tâm cô,nhiệt tình của cô,bất quá là để cho hắn sớm kết thúc
một chút.
Hắn chỉ cảm thấy tron