
ã giao bỗng nhiên nói phải về ăn? Bất quá không đợi cô
nói gì hắn đã căng dặn,
“Ơ,đúng rồi, dặn dò Tần tỷ, cơm tối phải chuẩn bị hai người !”
Hắn nói xong liền cúp điện thoại,Lâm San Ni sắc mặt u ám nắm điện thoại
ngồi ở đằng kia, thì ra hắn muốn về nhà ăn cơm với cô bé kia,nghe nói cô bé kia ngày hôm qua mang đồ đến ở chung với hắn,không biết hắn dùng
biện pháp gì,tóm lại cô bé kia chịu từng bước đến gần hắn.
Mỗi
ngày ở cùng một chỗ, sớm chiều chung đụng một ngày nào đó cô bé kia sẽ
phát hiện hắn thật là tốt sau đó yêu hắn,người đàn ông phong thái xuất
chúng lỗi lạc, có cô gái nào không yêu? Nếu như hắn chỉ có ngoại hình
xuất sắc cũng thôi, nhưng hắn còn yêu cô bé kia, có ai có thể cự tuyệt
được người đàn ông ưu tú thâm tình ?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy
ngực đau nhói,thoáng cái đứng lên,liếc mắt nhìn cánh cửa phòng làm
việc tổng giám đốc đóng chặt,cuối cùng chán nản ngồi xuống, đánh mất
dũng khí xông vào biểu lộ với hắn. Thật ra thì không cần cô biểu lộ
chính hắn cũng đã sớm đã nhận ra tâm ý của cô,chẳng qua hắn tài tình làm bộ như không biết chuyện.Cô có đôi khi thích hắn khôn khéo, có đôi khi
hận sự lạnh lùng của hắn.
Cô thuở nhỏ cha mẹ đều mất, bởi vì cha là chiến hữu với Lục Phương Đình, cho nên Lục Phương Đình nhận cô làm
con nuôi,cô từ nhỏ lớn lên cùng với hắn. Hắn từ nhỏ đã là thiếu niên
xuất chúng rực rỡ, cô vẫn ái mộ hắn.
Dĩ nhiên hắn đối với cô cũng rất tốt,kiên nhẫn chỉ đạo công khóa cho cô,hung dữ chỉnh các nam sinh
khi dễ cô, thậm chí ngay cả sau khi cô tốt nghiệp đại học không để cô
tìm việc cực khổ,hắn trực tiếp đưa cô vào Lục thị, nhưng cô biết, hắn
thật là thật là tốt chỉ vì hắn xem cô như em gái.
Thở dài một
tiếng,cô một lần nữa làm tốt việc trước mặt,dựng thẳng sống lưng bắt đầu vùi đầu bận rộn làm việc, dĩ nhiên cô cũng không quên lời hắn vừa nói.
Tần tỷ ở trong điện thoại nói,
“Tiểu thư,vậy cơm tối của cô làm sao bây giờ? Nếu không tôi cho tài xế đưa một phần cho cô?”
Cô cười khổ một cái,
“Không cần,tôi sẽ tìm nơi ăn!”
Trước đó Tần tỷ mỗi lần an bài người đến đưa cơm đều mang thêm một phần cho
cô,cô mỗi lần đều vô cùng vui mừng vì không phải có cơm tối, mà là bởi
vì có thể thân mật ăn cơm tối với hắn mà kích động.
*
Buổi tối lúc Lục Chu Việt về đến nhà cô còn chưa có trở lại, hắn có chút
không vui,hắn không phải cố ý bảo tài xế gấp trở về rồi sao. Sau hắn lại nghĩ cô không giống hắn lái xe trở lại mau,cô phải chen chúc giao thông công cộng còn có thể kẹt xe,cho nên liền nhẫn nại ở thư phòng đợi cô
một lát.
Kết quả hắn từ sáu giờ đợi đến bảy giờ,đợi suốt một canh giờ cô còn không có trở về,Tần tỷ đi lên hỏi nhiều lần có muốn ăn cơm
hay không,hắn giận đến nắm điện thoại di động tới gọi điện thoại cho
cô,điện thoại vang lên thật lâu cô mới đón lên, Ờ một tiếng trong thanh
âm tất cả đều là ngỡ ngàng, tựa hồ căn bản không biết hắn tìm cô có
chuyện gì.
“Em ở đâu?”
Hắn đè ép hỏa khí hỏi,cô trả lời rất vô tội,
“Em ở trường học,hai tiết vốn nên là tối mai lại bị điều đến tối nay. . . . . .”
Hắn có chút chán nản,mím môi thần trầm mặc một hồi mới mở miệng,
“Em điều khóa không trở về cũng không biết nói với anh một tiếng,em chẳng lẽ không biết anh đang đợi em ăn cơm tối sao?”
“Ack . . . . .”
Hứa Lưu Liễm thoáng cái liền ngây ngẩn cả người,cô quen một mình tự do, độc lai độc vãng ,cho nên không nghĩ tới phải nói với hắn,cô càng không
nghĩ tới hắn sẽ đợi cô ăn cơm. Lúc chiều nhận được thông báo tạm thời
điều khóa,cô liền vội vã đến phòng ăn chút cơm ôm sách giáo khoa
tới phòng học,căn bản không có mảy may nghĩ đến hắn, mà hắn lại đang
đợi cô ăn cơm?
Nghĩ như vậy trong lòng cô không biết là cảm giác
gì, tựa như có đồ vật gì đó ngăn cản nơi đó, buồn bực hoảng hốt, thậm
chí còn có chút đau lòng lan tràn ra ngoài, thanh âm của hắn lại truyền
đến,
“Mấy giờ tan lớp?”
“Cái đó. . . . . .”
Cô thoáng cái hiểu ý của hắn, vắt hết óc thêu dệt lý do từ chối thích hợp ,
“Chín giờ tan lớp, nhưng xong khó cũng rất chậm, không quá an toàn, tối nay em ngủ ở trường học cũng được. . . . . .”
“Anh ngay cả an toàn người thân cũng bảo vệ không được sao? Đến giờ tan lớp anh sẽ đến đón em!”
Hắn tựa hồ nhịn đã lâu rốt cục bộc phát,cô nghĩ thế nào hắn chả lẽ không hiểu?
Cô không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp,
“Không cần không cần, em tự mình đón xe cũng được!Giờ em không thể nói tiếp, em phải đi học. . . . . .”
Cô tự gọi xe là được cần gì hắn đến đón cô,lại khỏi bị một số người nói mát.
Kể từ khi cúp điện thoại của hắn hai khóa tiếp theo trong lòng cô có chút
lo lắng,ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao,cô không nên đau lòng
vì hắn, cũng không phải là cô bảo hắn đợi mình ăn cơm,cô nên hận hắn,nên ghét hắn ,nên lạnh lùng mắng hắn,nhưng mà nhưng mà tựa hồ có chút không thể khống chế.
Hết giờ học cô vội vã gọi xe về biệt thự Lan Đình,Tần tỷ mở cửa cho cô,bình tĩnh nói,
“Tiên sinh chờ cô ăn cơm đợi đến rất trễ ,hiện tại ở thư phòng làm việc!”
“Sao. . . . . .”
Cô nhíu mày lại một chút,Tần tỷ gọi lại cô,
“Phu nhân,mới vừa rồi tiên sinh nói muốn sửa tươi