
e lên
nóng rực và mong mỏi làm cho cô bối rối bất an,cô định vội vã quay đầu
đi chỗ khác không thèm để ý đến hắn. Hắn thì đem máy tính trên đùi vứt
qua một bên,chán nản ngồi trở lại chỗ ngồi của mình,giơ tay lên xoa
trán.
Dọc theo đường đi hai người không có bất kỳ trao đổi nào
nữa,cho đến lúc đến khách sạn,vào ghi danh, đi vào phòng hai người cũng thủy chung trầm mặc, không biết người tức giận người nào .
“Nơi này bãi biển rất đẹp,em không có chuyện gì có thể đi ra ngoài đi một chút!”
Cô đứng ở bên cửa sổ quan sát cảnh biển bên ngoài,cuối cùng là hắn thỏa
hiệp trước,đi tới từ phía sau lưng vòng sang hông cô nhẹ nói.
Cô
không nói lời nào rũ mắt xuống che dấu ngán ngẩm trong mắt,phong cảnh
xinh đẹp nữa có ích lợi gì,hắn dùng phương thức bắt cô đến đây. Hắn vừa
muốn nói gì điện thoại di động vừa vang lên,hắn hôn xuống gò má cô một
cái,
“Anh bây giờ phải đi dự hội,buổi tối sẽ đưa em đi ăn!”
Sau đó liền xoay người vội vã rời đi.
Sau khi hắn đi cô một mình cũng rất nhàm chán,cô lại không mang máy tính
tới cũng không có cách nào lên mạng,ăn trưa xong rồi ngủ,lúc thức dậy
nhìn ánh mặt trời sau giờ ngọ thật mãnh liệt,cô lấy ra đồ tắm của mình
đi ra ngoài,đó là lúc cô dọn dẹp hành lý,hắn cố ý dặn dò cô.
Cô
từ trước đến giờ thích bơi lội và bóng chuyền,trước kia mỗi khi đến cuối tuần cô và Trần Thanh Sở thường xuyên hẹn cùng đi bơi lội hoặc là đánh
bóng chuyền. . . . . . Nghĩ tới đây cô không khỏi lắc đầu để mình đừng
nhớ lại những chuyện kia.
Nhìn ra được nơi này tương đối yên
lặng,tốp năm tốp ba trên bờ cát cũng không phải là rất nhiều,không giống như ở thành phố lớn,mùa hè đến người nhiều đến chật chội không chịu
nổi.
Cô chân không giẫm lên hạt cát mềm mại một mình bước chậm
trên bờ biển,nước biển xanh thẳm ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống phiếm
lăn tăn tia sang trong suốt, sáng rõ đến làm cô hoảng hốt,hoảng hốt cho
là trước mắt chính là người đàn ông không buồn không lo người mà cô yêu
thương .
Xuống biển bơi qua lại,cảm giác úc khí trong lòng sơ
tán rất nhiều,cô sở dĩ thích bơi lội là bởi vì cô thích cảm giác chìm
trong nước, sau lại mỏi mệt trùm khăn tắm lên bờ mang kính mác nằm ở
trên bờ cát phơi nắng.
Bên người tựa hồ có người ngồi xuống,cô vừa muốn mở mắt ra đã nghe thanh âm của hắn vang lên,
“Em xem nơi này thật đẹp, sau này chúng ta già rồi mua một căn nhà ở chổ này định cư có được không?”
May nhờ có kính mác che nét mặt của cô,cô vừa muốn mở mắt ra con ngươi nhắm xuống làm bộ như không nghe được lời hắn, cái gì già rồi đến nơi này
định cư? Hắn chẳng lẽ cho là hắn và cô có thể sống đến già sao?
Một đôi bàn tay to duỗi xuống gương mặt cô,môi của hắn cũng ngay sau đó phủ lên khóe miệng cô,
“Ngủ đi?”
Cô mở mắt ra, lúng túng ho nhẹ một tiếng đẩy ra hắn ngồi dậy,tầm mắt chạm
đến quần bơi tinh tráng trên thân thể hắn vừa vội vàng dời sang nơi
khác,hắn không phải có ý gì, đưa tay ôm cô sát vào trong ngực cười hỏi,
“Đi bơi tiếp một chút đi?”
“Không đi, mệt mỏi!”
Cô mệt mỏi trả lời,hắn đến gần thấp giọng nói,
“Anh cõng em bơi thế nào!”
Cô nghĩ tới mình bây giờ mặc áo tắm gục ở trên lưng hắn cùng hắn chặc chẽ
tiếp xúc không khỏi giận,đưa tay đánh hắn, “Lục Chu Việt anh có thể đứng đắn một chút hay không!”
Hắn nắm một tay cô kéo lên,kéo cô đi về phía biển,cô ở phía sau hô không đi,kết quả vẫn bị hắn ném vào trong
biển,hắn đi đến bắt cô leo lên lưng mình,cô thét chói tai tránh
thoát,hai người cứ như vậy nháo thành một đoàn.
Không biết tại
sao,có lẽ là cộng thêm nước biển mềm mại,hoặc là nguyên nhân gì khác,cô
bị hắn chộp tới chộp lui khiến cho cả người rất ngứa, không khỏi cười
khanh khách cầu xin tha thứ ,
“Tự em bơi,tự em bơi là được. . . . . .”
Cô ở trước mặt hắn chưa bao giờ cười thoải mái,cho nên thấy nụ cười,hắn
trực tiếp dùng sức kéo cô vào trong ngực cúi đầu liền hôn lên môi,bọn họ lúc này đang ở trong biển,dựa theo năng lượng thân thể hắn cao với tới đáy nước,cô thì không được,cho nên cả thân thể cô chỉ có thể thật chặc
trèo người hắn chân dài quấn lên thân thể hắn, cùng hắn chặc chẽ ôm
nhau,triền miên hôn.
Tuy nói nơi này tương đối an tĩnh,nhưng người bên bờ khó tránh khỏi bị một
màn triền miên dẫn tới đưa mắt sang,Hứa Lưu Liễm mặt đỏ lên nhưng cô
giãy dụa không ra,bởi vì hai tay hắn hung hăng ôm eo cô hôn cô,tựa hồ
muốn hòa cô vào trong cơ thể.
Hắn rốt cục hôn đến đã nghiền sau mới buông lỏng lực đạo vòng quanh cô,trán đặt lên cô cúi đầu nhẹ nói,
“Lưu Liễm,bộ dáng bây giờ của em thật đẹp. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm ảo não cau mày trừng hắn,
“Trên bờ mọi người đang nhìn,anh nhanh buông em ra!Nhanh”
“Nụ hôn đó có gì đẹp mắt ,vừa nhìn cũng biết là người trong thành phố nhỏ đến chưa từng thấy qua cảnh đời!”
Hắn không để ý nói, bất quá vẫn nhẹ nhàng buông lỏng cô,cô nhất thời ra sức bơi đến bờ cát.
Hắn ở trong nước bơi hơn nửa giờ,cô ở trên bờ chờ bụng đói muốn dẹp,buổi
chiều bơi lội tiêu hao thể lực quá lớn hơn nữa buổi trưa cô ăn không
nhiều,thật vất vả đợi đến hắn lên bờ,cô đi theo phía sau hắn hữu khí vô
lực sải bước,hắn trực tiếp qua