
rên đó phơi tắm nắng và vân vân không còn gì tốt hơn.
Tài xế của hắn rất nhiệt tình giới thiệu phong
cảnh nơi này cho cô,bất quá Hứa Lưu Liễm căn bản không có tâm trạng,kể
từ Trần Thanh Sở cúp điện thoại cô đã không còn hứng thú tựa lên chỗ
ngồi phía sau, trên sống mũi mang kính mác thật to nhìn không thấy vẻ
mặt của cô.
Lục Chu Việt cau mày nhìn cô một cái,
“Nằm nghĩ ngơi chút đi,đến anh sẽ gọi em!”
Cô hừ lạnh một tiếng, ôm hai cánh tay chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ,cả
người đưa lưng về phía hắn,nói rõ không muốn nói chuyện với hắn.
Hắn lơ đễnh cười cười lấy máy tính làm công việc, dù sao hắn đã thành công
ngăn cản cô đi gặp Trần Thanh Sở,cô nổi nóng hắn sẽ không chấp nhất cô, A…đúng rồi, dù sao cho đến giờ cô cũng chưa vui vẻ với hắn.
Tính tình của cô nói tỉ mĩ cũng thật cố chấp. Mượn cô bạn của cô_ Hạ Vi
Lương tới so sánh,cô và Hạ Vi Lương đồng dạng không tim không có
phổi,khác nhau chính là Hạ Vi Lương bởi vì căn bản cũng không có tâm tư
cho nên đơn giản không tim không có phổi,còn lại cô bởi vì tâm tư quá
nặng đem tất cả nhìn thấu nhưng cố ý coi thường,như vậy mới vô tình nhất .
Cũng tỷ như tình cảm hắn đối với cô,so với ai khác cô là người rõ nhất nhưng cô hết lần này tới lần khác lạnh lùng làm bộ như không
biết gì không đếm xỉa đến, không cho hắn một câu trả lời,mặc cho hắn qua nhiều năm một mình đau khổ .Cho dù hiện tại đã trở thành người phụ nữ
của hắn,cô vẫn như cũ chưa từng dùng tim đối đãi hắn.
Nhưng hắn chính là thích tính xấu của cô,hắn có đôi khi cũng tự hỏi mình có phải mắc chứng thích ngược đãi không.
Dọc đường tất cả đều là xanh um tươi tốt làm cho người ta nhìn tâm trạng
vô cùng tốt,vì thành phố nhỏ nên không ồn ào như thành phố lớn,tính tình nóng nảy cũng dần dần an tĩnh lại, Hứa Lưu Liễm tựa vào chỗ ngồi mơ mơ
màng màng,suy nghĩ thoáng cái trở về mùa hè năm ấy.
Bờ biển khác
phía bắc, bãi cát mềm mại vàng óng ánh giống như trước,biển rộng xanh
thẳm,cậu ấy nhẹ nhàng hôn đôi môi cô,nói với cô lời hứa một đời một
kiếp.
Đó là thời điểm nghỉ hè lớp mười một,Trác Thính Phong tổ
chức học sinh đi du lịch bờ biển,nói để mọi người thoải mái trước khi
bước vào lớp mười hai nặng nề,cô và Trần Thanh Sở dọc theo đường đi như
hình với bóng,mặc sức chơi đùa,bọn họ dắt tay, bọn họ ôm, bọn họ cười
đùa, bọn họ chạy đến nơi không có ai lén hôn nhau.
Dĩ nhiên
người đàn ông kia vẫn làm thầy bọn họ. Về chuyện cô và Trần Thanh Sở có
những động tác thân mật,cô biết hắn toàn bộ đều thấy,nhưng lúc đó trong lòng cô chỉ có một mình Trần Thanh Sở, đối với ánh mắt cực nóng và xen
lẫn không vui của hắn cô luôn làm bộ như không thấy.
Hứa Lưu
Liễm chợt phát hiện bản thân càng ngày càng thích nhớ lại quá khứ giữa
cô và Trần Thanh Sở, Hạ Vi Lương già mồm cãi lại Hạ tác giả không biết
từ nơi nào sao chép được một câu: Nhớ lại không phải là từ chối quên
đi,mà là một loại hình thức quên lãng .
Lời khẳng định này làm
cho cô nhớ những chuyện cũ chợt giựt mình tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn
hắn đang chuyên chú làm việc,cô không khỏi thấy phiền chán,đưa tay lấy
kính râm xuống nhìn về phía hắn thét,
“Lục Chu Việt,sau này anh
có chuyện gì có thể trực tiếp nói với em không? Có thể đừng giở trò như vậy không? Sống như vậy không cảm thấy mệt sao?”
Hắn hôm nay sở
dĩ kéo cô cùng đi công tác,không phải vì muốn ngăn cản cô gặp Trần Thanh Sở ư,hắn nói rõ không được sao,cần gì hao tổn tâm trí như vậy?
Hắn bị cô tức giận khiến cho không hiểu ngơ ngác một chút,sau khi nghe hiểu ý cô hắn “bốp”một tiếng khép lại máy tính trong tay,ánh mắt sắc bén ngó chừng cô,
“Nếu anh nói rõ em có đồng ý không? Nếu anh nói rõ bảo em đừng gặp mặt Trần Thanh Sở, em có đồng ý không?
Cô bây giờ còn tới chất vấn hắn giở thủ đoạn? Nếu không phải cô vẫn nhớ
mãi không quên tên Trần Thanh Sở,nếu không phải cô vẫn không nhận tình
cảm của hắn, hắn cần phải giở thủ đoạn này không?
Cô bị hắn hỏi có chút không phản bác được,tức giận địa nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới nói,
“Nếu sau này em gặp bạn phái nam,anh chẳng lẽ đều trăm phương ngàn kế ngăn cản?”
Hắn bắt đầu có chút phát hỏa, thanh âm cũng có chút tức giận,
“Em dám nói em đối đãi Trần Thanh Sở như các phái nam bình thường sao? Em
dám nói trong lòng em đối với hắn không có bất kỳ si tâm vọng tưởng
sao? Em dám nói em yêu anh sao?”
Câu bị câu cuối của hắn dù dọa, bỗng dưng cắn môi không nói lời nào, hắn tiếp tục gây sự,
“Chỉ cần em nói em yêu anh,anh lập tức không can dự bất cứ chuyện gì em cùng người khác lui tới!”
Bởi vì hắn biết cô là loại người rất cố chấp,cho nên không dễ dàng nói yêu, nếu như cô nói thì chứng thực cô đã yêu, ngược lại nếu như cô không
yêu, chết sống cũng sẽ không nói .
Cho nên giờ phút nhìn bộ dạng
cô mím môi chết sống không nói,tim của hắn trong nháy mắt lại lẽo. Không nên ép cô không nên ép cô,nhưng vẫn nhịn không được,không nhịn được
mong đợi,mong đợi hắn giao ra nhiều như vậy có thể đổi lấy cô đáp lại
chút xíu,đáng tiếc cô không có.
Hứa Lưu Liễm bị hắn gây sự khiến
cho ứng phó không kịp,nhất là lúc hắn nói yêu cô,trong mắt hắn ló