
cả đều là tín nhiệm cùng kiên định.
“Em không được!”
Trong lòng cô khó chịu cho nên cự tuyệt cũng có chút cứng ngắc, Lục Chu Việt ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái sau cũng không nói gì nữa,hắn dĩ nhiên biết trong lòng cô trả lời ra sao
Sau khi cơm nước xong hắn bảo
cô về phòng trước nói hắn phải đến chào hỏi mấy người đàn ông trung niên vừa rồi,dù sao bọn họ đều là quan viên nhà nước,đương nhiên phải lễ độ. Nếu không bị bọn họ nhìn thấy thì thôi,nếu thấy hắn làm sao cũng phải
đi theo cùng bọn họ uống rượu.
Cô một mình trở lại gian phòng
sau rất là nhàm chán, liền định lấy máy tính hắn lên mạng,nhưng lại nhớ
trong máy vi tính hắn nhất định là có rất nhiều tài liệu nội bộ quan
trọng,cô tùy tiện thế không tốt lắm, đã gửi vài tin ngắn hỏi hắn,hắn
nói có thể. Kết quả cô mở điện thoại sau phát hiện còn có mật mã vừa
phát tin ngắn hỏi hắn, hắn ngắn gọn đáp lại: mật mã em biết. Cô buồn bực cau mày,máy tính hắn mật mã cô làm sao biết,cô trước kia căn bản là
chưa bao giờ dùng qua.
Giơ tay lên muốn bấm sinh nhật của hắn lại phát hiện bản thân căn bản không biết ngày sinh nhật của hắn,vừa hoài
nghi dường như nhấp vào sinh nhật của cô,mật mã gi sai ,cô lần nữa buồn
bực,nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra không thể làm gì khác hơn là lần nữa hỏi hắn, hắn đáp lại: đần! liulian520!
Lưu Liễm anh yêu em.
Mật mã đơn giản thế mà cô đoán không được,cô quả thật là đần. Thật ra thì
cô cũng không đần,thật ra thì cô cái gì cũng biết,cô chẳng qua không
muốn nghĩ mà thôi.
Kinh ngạc nội dung tin nhắn thật lâu cũng
không dùng nhúc nhích,trong lòng không biết là loại cảm giác gì,hồi lâu
cô mới giơ tay lên thật nhanh đưa vào mật mã kia mật mã đăng vào, không biết làm sao cô lại nghĩ, hắn mỗi lần nhập mật mã vào, ở trong lòng sẽ
nói một lần hắn yêu cô. . . . . .
Tâm tình có chút sợ,phần lớn là loạn,cô vội vàng xem websites loạn xạ làm cho mình dời đi lực chú ý,
sau đó xem trong chốc lát cô lần nữa phát hiện mình không thể làm, bởi
vì cô ngày thường bận tối mày tối mặt,rảnh rỗi cô thật rất không quen.
Đi lên nói chuyện phiếm,hình đầu Hạ Vi Lương lóe lên ,thân là một nhà văn
viết lách cô ấy cơ hồ là online24 giờ, Hạ Vi Lương ký tên là: Chúa tể
vạn năng ơi,xin ban thưởng vô tận linh cảm đi!
Hứa Lưu Liễm xì
một chút liền bật cười,vạn phần ghen tỵ với Hạ Vi Lương không buồn
không lo.Hạ Vi Lương hiện tại cơ hồ là viết lách.
Cô suy nghĩ một chút đem ký tên của mình đổi thành: Chán đến chết.
Hạ Vi Lương: Cậu hiện tại ở nơi nào? Chán đến chết? Đây không phải là tác phong bận rộn của cậu nha?
Hứa Lưu Liễm: Thành phố nhỏ bên cạnh thành phố N.
Hứa Lưu Liễm uống một hớp, bình tĩnh nói cho cô biết nơi của mình.
Hạ Vi Lương: Cậu đi làm ở nơi đó? ( cộng thêm một vẻ mặt không giải thích được,giết người không đền mạng)
Hứa Lưu Liễm: Đi công tác.
Cô ngắn gọn đáp lại.
Hạ Vi Lương: A a a a a a? ? ? ? ? ? ? ?
Hứa Lưu Liễm: Tại sao?
Hạ Vi Lương thét to làm Hứa Lưu Liễm cau mày, Hạ Vi Lương hồi lâu không
hắn tin lại,cô không thể làm gì khác hơn là lại hỏi một lần.
Hứa Lưu Liễm: Rốt cuộc tại sao?
Hạ Vi Lương: Ơ Ơ, Hứa Lưu Liễm,mới mấy ngày không gặp cậu đã biến thành oán phụ thâm cung!’
Hứa Lưu Liễm: có ý gì?
Hứa Lưu Liễm thật tình không hiểu được,nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra bản thân nơi nào dính vào cùng oán phụ thâm cung.
Hạ Vi Lương: Ý chính là,cậu có phải không không yên lòng Lục lão sư người
gặp người yêu, hoa gặp hoa nở? Có phải sợ hắn thừa dịp công tác ở bên
ngoài trộm tình, cho nên cậu mới đi theo giám sát?
Hứa Lưu Liễm
phụt một ngụm nước liền phun lên màn hình,Hạ Vi Lương không hổ là nhà
văn,trí tưởng tượng đủ phong phú ,rõ ràng nàng là bị bắt tới.
Hạ Vi Lương: Tại sao không nói chuyện?
Hạ Vi Lương: Có phải bị tớ nói trúng?
Hạ Vi Lương: Ơ? Người đâu?
Hạ Vi Lương: Hắc hắc, ta biết rồi, có phải đang bị lão Lục tha đi XXOO rồi không?
Tay bận rộn rút ra khăn giấy lau màn ảnh máy tính Hứa Lưu Liễm thiếu chút
nữa phun thêm một ngụm,cô nghiến răng nghiến lợi hung hăng gõ bàn phím đáp lại cô một chữ:
Cút!
Hạ Vi Lương: Ơ ơ, thì ra là còn
đang on,vừa rồi là tớ có ý nghĩ tà ác.Cũng đúng,hiện tại thời gian còn
sớm như vậy nếu là lão Lục tha cậu đi XXOO kịch chiến suốt cả đêm, đó
không phải chỉ có thể lực mới làm được. Ơ ơ thuận tiện hỏi cút xíu,cậu
và lão Lục có phải một đêm làm bảy lần hay không? ( vô sỉ cười mờ ám )
Hứa Lưu Liễm: Hạ tác gia,cậu có thể không sắc như vậy không? ( giận )
Hạ Vi Lương: Được rồi được rồi, xin tha thứ tớ là một người viết lách,
luôn không nhịn được suy nghĩ lung tung,ai bảo hình tượng lão Lục nhà
cậu phù hợp với nhân vật chính trong truyện tớ như thế.
Hứa Lưu Liễm hoàn toàn im lặng,không có ý định để ý đến cô,kết quả đầu của cô lại tiếp tục bị tra tấn.
Hạ Vi Lương: Ơ ơ, Lưu Liễm, tớ gần đây linh cảm khô kiệt,hay là tớ đem
chuyện của Lão Lục viết ra? Sách tên là: Lão sư,buông tha tôi đi!
Hứa Lưu Liễm: Cậu điên rồi!
Hạ Vi Lương: Ơ ơ, Lưu Liễm tin tưởng ..tin tưởng tớ nha,tiểu thuyết này nhất định sẽ nóng như lửa.
Hứa Lưu Liễm: Tớ muốn ngủ.
Nhìn hình cái đầu trong