
biết là muốn ngăn cản hay là suy nghĩ muốn cho cô sức mạnh nào đó, hay là loại an ủi.
Sau giữa trưa ánh mặt trời từ giữa khe hở cửa chớp chui vào, một đạo ánh sáng rơi vào mắt của cô, có chút đâm nhói.
Cố Lạc nhìn từng chút từng chút, lật qua trang cuối cùng thấy rõ mấy cái
chữ phía trên chuẩn đoán chính xác kết quả, yên lặng nhìn chăm chú thật
lâu mới ngẩng đầu lên. Hình như biết cô muốn hỏi cái gì, Dr. J lại đem
một xấp tài liệu có liên quan đưa cho cô."Tôi chưa bao giờ giống như bây giờ hi vọng cô là em gái Cố Doãn, con gái ruột thịt của Cố gia."
Cố Lạc nghiêm túc nhìn xong mỗi một chữ phía trên này, kinh ngạc sửng sốt
một lát, sau đó động tác chậm rãi đem xấp giấy tờ này vuốt chỉnh tề,
cũng không có phản ứng Dr. J mong đợi. Cô bình tĩnh như vậy, quá mức
bình tĩnh, Dr. J chợt không có dũng khí nói chuyện.
Cà phê lạnh,
Cố Lạc đứng dậy lại đi rót một ly, lần nữa ngồi vào trước mặt hắn, nâng
lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo nhìn trẻ tuổi."Lần anh đi Vancouver tìm
tôi, cũng đã hoài nghi?"
"Tôi đi Vancouver không phải là vì tìm
cô, là đi tìm mấy người bạn của tôi tìm hiểu tình huống có liên quan đến bệnh này." Dr. J hướng trong chén cô thả hai viên đường, một hồi lâu
mới ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô mở miệng: "Tôi nhất định sẽ nghĩ
biện pháp chữa khỏi cho cô."
Cố Lạc tiện tay lật mấy tờ tài liệu này, khẽ hớp một hớp cà phê: "Hiện tại tôi chỉ có một thỉnh cầu, giúp tôi giữ bí mật."
Từ chỗ Dr. J ra ngoài, đã là đến lúc tan việc số lượng xe chạy cao điểm,
Cố Lạc đứng ở cửa ngã ba phát hiện trên đường xe cùng người lại có chút
lạ thường.
Vừa vặn ánh mặt trời, Cố Lạc cúi đầu nhìn dưới chân,
trước nay chưa có cảm giác mờ mịt nảy sinh ở đáy lòng, đột nhiên cảm
thấy, mỗi một đường đặt ở trước mặt cô, lại đều là đường cùng.
Cô lấy điện thoại di động ra lục tìm trong nhật ký trò chuyện gần đây tìm
được số Lục Kya Việt, nhìn chăm chú vào mấy số kia, tầm mắt Cố Lạc từ từ bị sương mù đáy mắt chống đỡ, ngón tay khẽ run đè xuống, sau đó đưa đến bên tai chờ đợi tiếp thông. Tút tút tút âm thanh tràn đầy màng nhĩ Cố
Lạc, sau khi tiếp thông, bên kia không lên tiếng, Cố Lạc hít một hơi
thật sâu.
"Kya Kya, mẹ không biết làm sao bây giờ. . . . . . Mẹ có chút, sợ. . . . . ."
Tiếng điện báo hưng phấn xen lẫn tiếng Cố Lạc hơi phát run từ đầu kia điện
thoại truyền tới, Thi Dạ Triêu trầm mặc chốc lát, nói: "Em gọi nhầm điện thoại."
Cố Lạc liên tục không ngừng lấy điện thoại xuống liếc
nhìn, lại là mã số của Thi Dạ Triêu, cô ảo não vỗ xuống đầu của mình,
chỉ nói tiếng "Xin lỗi" liền cắt đứt.
Cô đêm đó không có trở về
Cố Gia, chỉ nói với Cố Doãn ở bên ngoài chơi cùng bạn bè, Cố Doãn từ
trước đến giờ sẽ không quản cô nhiều như vậy, cũng không hỏi nhiều.
Cho đến lúc rạng sáng, Cố Lạc mới trở về, bước chân rã rời, trên người mang theo mùi rượu nhẹ. Cô uống không nhiều lắm, không dám để cho bản thân
uống say, chỉ là bình thường như vậy lúc nửa tỉnh nửa say càng khó chịu. Cô thanh toán tiền xe liền đứng tại chỗ nhìn con đường nhỏ đi tới cửa
chính Cố gia, không biết ở đây nghĩ cái gì.
Điện thoại di động
chợt vang lên, Cố Lạc chậm chạp móc ra, cũng không nhìn đối phương là
người nào liền tiếp thông, giọng khàn khàn nói.
"Không tìm được
đường về nhà rồi sao?" Âm thanh Thi Dạ Triêu nhạo báng rõ ràng truyền
vào lỗ tai của cô, Cố Lạc lúc ấy còn có loại cảm giác, anh dừng ở gần
đây!
Cô quay người lại, quả nhiên phát hiện bên kia có một chiếc
xe dừng cách đó không xa, không có mở đèn xe, chỉ nghe âm thanh của cửa
xe mở ra đóng vào, sau đó là tiếng bước chân của một người đàn ông.
Đêm đó ánh trăng cũng không sáng ngời, cho đến khi Thi Dạ Triêu đến gần cô, Cố Lạc mới nhìn rõ cái khuôn mặt anh tuấn kia. Trên cơ thể người đàn
ông này mang theo chút mùi vị phong trần mệt mỏi, vịn thân thể không yê
của cô, ngửi thấy được mùi rượu trên người cô, nhíu nhíu mày."Đừng nói
cho anh biết em lại say rượu loạn tính với người đàn ông khác."
Cố Lạc lỗ mũi đau xót, cổ họng căng căng đau, móc ví ra nhét vào trong
ngực anh."Xem một chút số tiền này có đủ mua anh một đêm hay không."
Thi Dạ Triêu quét mắt, mặt lộ vẻ không vui."Cố Lạc, em nghiện có phải không?"
Chuyện Cố Lạc trải qua một trận kịch liệt trên giường cũng chẳng qua như thế, một lần này, Thi Dạ Triêu cơ hồ muốn nửa cái mạng của cô. Cô mềm nhũn nằm ở chỗ này, mặc cho tay của anh tùy ý chạy, tóc trên mặt bị được vén mở, môi Thi Dạ Triêu cọ lỗ tai của cô.
"Cảm giác như thế nào vậy?"
Cố Lạc nói ra một hơi,"Đáng giá, không có phí công trả tiền cho anh."
Thi Dạ Triêu lực đạo trên tay tăng thêm, tiến vào làm loạn, Cố Lạc cuộn
tròn thân mình trốn tránh anh."Vật quý giá trị hơn như vậy được rồi
chứ?"
Cô bị lật qua, cằm bị bóp hung ác hôn.
Vẫn cảm thấy
thân hình Cố Lạc cao hơi gầy, nhưng là không hề, nhưng bây giờ ôm cô vào trong ngực, Thi Dạ Triêu như có loại ảo giác buồn cười muốn thương yêu
cô.
Hai người hôn từ kịch liệt đến hòa hoãn, ban đầu mang theo
nồng đậm dục vọng từ từ biến thành giống như hai con dã thú cô độc đang
liếm liếm an ủi nhau