
ch thích dâng lên, dùng sức động, đâm vào. Cố Lạc không cẩn thận kêu lên một tiếng, lập tức cắn môi nhịn xuống. Thi Dạ Triêu bất mãn,
chống thân ngồi dậy, vòng chắc hông của cô bắt đầu nảy sinh ác độc. Cố
Lạc như thuyền nhỏ trong biển rộng lắc lư, liều mạng giãy giụa nhưng
thủy chung không cách nào chạy trốn, chỉ đành phải ôm anh không thả. Mềm mại trước ngực cô đi theo khuất phục, ở trước mắt Thi Dạ Triêu nhảy
lên, dụ dỗ anh há mồm hút. . . . . .
Vẫn không nghe được âm thanh của cô, hàm răng anh không khỏi dùng thêm chút sức, Cố Lạc bị đau đấm
anh."Đau, đừng như vậy. . . . . ."
"Đừng?" Thi Dạ Triêu thế nhưng dừng lại, động tác cũng không tiếp tục, tiểu Triêu Triêu không trên
không dưới chỉ cắm một nửa ở bên trong. Cố Lạc bị kéo căng, khoái cảm
dừng lại biến thành hành hạ cô, cô vặn vẹo uốn éo, không tự chủ động
động."Thi Dạ Triêu. . . . . ."
"Hả?"
"Evan. . . . . ."
"Ở đây." Thi Dạ Triêu cố ý nhẫn nại, lưỡi nhàn nhạt quét tầng mồ hôi mịn trên cổ cô, đưa đến cô run rẩy không thôi.
"Động."
"Động thế nào?"
Anh cố ý hành hạ cô, Cố Lạc cắn răng, hạ quyết tâm, tự mình ngồi xuống. Thi Dạ Triêu nhíu mày, định hai tay chống về phía sau trên giường nệm, một
bộ tư thái "Đã như vậy, vậy thì tự em đến đi".
Hai người khiêu khích, tính cách cũng không chịu nhận thua.
Cố Lạc biết anh tính toán gì, đỡ vai anh, nâng lên thân thể sau đó vừa
trầm đi xuống, lặp lại mấy lần, liền bị cảm giác tự mình làm hấp dẫn. Cô là phụ nữ thông minh, học bất kỳ thứ gì cũng nhanh, tính tình bình
thường chính là không muốn bị người khác tùy ý gây khó dễ, trên chuyện
này lại cũng giống nhau sẽ chọn lựa chủ động.
Cô nhất định không
biết đây là ngoài ý muốn hòa hợp của Thi Dạ Triêu, anh giao tất cả cho
cô, không hề chớp mắt nhìn chăm chú người phụ nữ bất đồng với người
khác, chậm rãi nâng lên thoáng cười, giơ tay lên nâng cằm của cô, hết
sức tình sắc đụng cô."Biết mình đang làm gì không?"
Cô hai mắt mê ly lớn mật nhìn lại anh, cố gắng nuốt phun tiểu Triêu Triêu, nhưng hình như cũng không đạt được lực độ của anh, dần dần lộ ra bộ dáng vội vàng.
Thi Dạ Triêu rốt cuộc nhịn đủ rồi, nhấn hông của cô phối hợp thúc lên trên, sau đó nói câu."Em bộ dạng này, căn bản là dùng anh lấp đầy chính em,
đổi lại từ chính là ——" anh ở bên tai cô nhỏ giọng nói hai chữ, đâm kích thích Cố Lạc nhất thời rụt một cái.
Thi Dạ Triêu đem cô lần nữa
áp trở về, đổi thành tư thế nam ở trên cao, nữ ở dưới đoạt lại tính chủ
động, đem tinh lực lúc trước tích góp từng tí một toàn bộ tất cả đều cho cô."Nếu như em muốn, dùng âm thanh của em nói cho anh biết."
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Cố Lạc từ từ không hề đè nén nữa, khó
nhịn ở bên lỗ tai anh thở gấp. Đè nén cũng vô ích, cô biết mình khiến
Thi Dạ Triêu nhịn quá lâu, không đem cô làm gần chết anh sẽ không từ bỏ ý đồ. . . . . .
Một người đàn ông ở phương diện này thực lực như
thế nào mới tính bình thường, Cố Lạc không cách nào làm so sánh, chỉ là
trực giác cho là mỗi lần cùng Thi Dạ Triêu làm yêu, anh đều giống như là chuẩn bị muốn mạng của cô.
Từ tia sáng xuyên qua khe hở rèm cửa
sổ có thể phán đoán trời đã sáng rồi, nhưng một phòng ái muội cùng dục
vọng làm người ta điên cuồng phóng túng khiến cho cô tự nguyện quên thời gian, quên hết mọi thứ. Đây là lần thứ mấy rồi, Cố Lạc đã không nhớ rõ, cô nằm ở bên giường, tay nắm lấy ga giường, làm đến giọng nói cũng bắt
đầu khàn khàn, người đàn ông ở phía sau đang động lúc mồ hôi rơi ở trên
lưng cô cảm giác vẫn rõ ràng như cũ.
Cô không muốn dùng cái này
tư thế nhất, như vậy sẽ khiến cho hình xăm trên lưng cô hoàn toàn bạo lộ cho anh. Cố Lạc giương ngón tay đưa về phía anh, Thi Dạ Triêu đặt lên
thân thể của cô, sau đó cùng với mười ngón tay của cô đan xen, cố gắng
không ngừng động, hôn sau cổ cô, mặt bên của cô cùng với tai cô.
"Có nhớ anh đã nói rồi hay không, em sẽ cần anh, Lạc. . . . . ."
Cố Lạc không đáp lại, nhắm mắt lại, không có lựa chọn nào khác chịu đựng một lần lại một lần công thành đoạt đất.
Cuối cùng kết thúc, Thi Dạ Triêu đem cô đã không còn hơi sức lật lại, ôm
mang tính chiếm giữ. Cố Lạc nghe tim đập của anh, nháy mắt trong lòng có chút cảm động."Evan."
Thi Dạ Triêu phát ra một giọng mũi, mệt mỏi vô cùng chuẩn bị ngủ.
"Cám ơn."
". . . . . ."
Sau một phút, Thi Dạ Triêu bỗng chốc mở mắt ra nhìn chằm chằm người phụ nữ
sắp ngủ mê man, ác độc mà nói: "Em còn dám nói với anh cám ơn, anh hiện
tại liền bóp chết em."
Anh quả nhiên còn nhớ rõ lời hai người nói ở thật lâu trước kia lúc tranh đấu, Cố Lạc nhắm hai mắt, thổi phù một
tiếng bật cười. Cô có phải là thế thân của Chử Dư Tịch hay không, cô
không rõ ràng lắm, nhưng rõ ràng lần này Thi Dạ Triêu không phải là thế
thân của bất luận người nào.
Tuyệt đối không phải.
Cố Lạc ở trong ngực anh cọ xát, tay nhỏ bé tự nhiên ôm eo của anh, an tâm chìm vào mộng đẹp.
Thi Dạ Triêu bởi vì động tác này của cô vẻ mặt hòa hoãn không ít, nhưng
trong lòng vẫn cực độ khó chịu, mở to mắt nửa ngày cũng không muốn ngủ.
Một hồi lâu sau, anh lay tỉnh Cố Lạc, kéo tay nhỏ bé của cô lên ch