
. Cố Lạc không chút để ý ngồi xuống cùng con trai thân mật căn bản không quản
anh khỉ gió, Nhan Hạ nhìn ra lúng túng của vị thần tài, lập tức cầm khăn giấy xoa xoa cái ghế, có chút xấu hổ giải thích: "Ách, không biết Thi
tổng cũng tới, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác?"
Thấy Cố Lạc đã cầm lên đôi đũa khởi động, Thi Dạ Triêu nói: "Không cần làm phiền." Sau đó an vị ngồi xuống.
Nhan Hạ bảo người thêm bát đũa, Thi Dạ Triêu chậm chạp bất động, Nhan Hạ chỉ tượng trưng khuyên mấy câu thật sự không mở được cái miệng này."Thi
tổng chắc là lần đầu tiên tới loại địa phương nhỏ này dùng cơm đi?"
"Nhan tiểu thư thường xuyên đến?" Dù gì Nhan Hạ cũng đường đường là chủ công ty, bình thường ra vào cũng nơi hạng sang như anh.
"Thực không dám dấu diếm, tiệm này là một trong số nơi chúng tôi ăn khuya sẽ
phải tới." Nhan Hạ nói thật: "Rất nhiều người đi làm cũng đều tới nơi
này ăn khuya."
Lời này cũng không giả, chung quanh đều là những
tiểu tinh anh bộ dáng trẻ tuổi, đàn ông mặc tây trang giày da giá cả xa
xỉ, nữ mang túi xách nhã hiệu xa xỉ phẩm, khắp nơi không tương xứng với
phong cách cổ xưa của tiệm này, mà thái độ nhưng đều là tự nhiên mà thỏa mãn.
Thi Dạ Triêu thu hồi tầm mắt, vừa vặn đụng phải Lục Kya
Việt. Vật nhỏ này hình như còn chưa có làm rõ ràng tại sao anh lại cùng
xuất hiện với Cố Lạc, ăn cơm cũng không tập trung. Một lớn một nhỏ nhìn
chăm chú một hồi lâu, Lục Kya Việt nháy mắt mấy cái."Chú chưa từng ăn
thức ăn vặt ở bến cảng sao?"
Thi Dạ Triêu không lên tiếng, Lục Kya Việt lại nói: "Chú có thể nếm thử một chút, ăn ngon lắm."
Thi Dạ Triêu vẫn là không lên tiếng, Lục Kya Việt chợt nghĩ đến một khả
năng, mở túi nhỏ tùy thân ra, lấy ra một cái hộp hình chữ nhật nhỏ màu
xanh da trời đáng yêu, từ bên trong lấy ra một đôi đũa nhi đồng màu xanh biển đưa tới.
"Chú có thể dùng cái này, rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có trừ độc."
Lục Kya Việt giơ tay nhỏ bé, căn bản không nghĩ tới cho dù là cậu đã khử
trùng, đối với thiếu gia nhà họ Thi mà nói cũng là đồ người khác đã dùng qua.
Cố Lạc nhìn Thi Dạ Triêu một cái, không nói gì, nhét cá đốt mạch vào miệng. Sau một khắc, Thi Dạ Triêu thế nhưng thật sự nhận lấy
đôi đũa của Lục Kya Việt, mắt liếc hình vẽ phim hoạt hình màu xanh da
trời in phía trên. Lục Kya Việt đẩy một cái lồng hấp tới trước mặt
anh."Cái này là gạch cua đốt mạch, cháu và Nhan Nhan thích ăn." Lại chỉ
một cái lồng hấp khác: "Cái này là thịt cá đốt mạch, Lạc thích ăn." Cậu
tạm ngừng, "Chú biết cái gì là đốt mạch sao?"
Thi Dạ Triêu khóe miệng giật giật, cảm thấy bị khinh nhục (khinh thường+xỉ nhục)."Biết."
Lục Kya Việt trẻ nhỏ dễ dạy gật đầu, Thi Dạ Triêu còn chưa có động, Cố Lạc liền lên tiếng: "Không nên giành thịt cá với tôi."
"Không cần dễ giận như vậy, chú ấy chưa từng ăn ." Nói lời này chính là Lục
Kya Việt, trong lời nói rất rõ ràng có phần thương hại anh, Thi Dạ Triêu cảm giác mình lần nữa bị khinh nhục, tay cầm đôi đũa xoay xoay vặn vặn
cứng tại chỗ. Nhưng lần này Lục Kya Việt nói đúng, anh quả thật chưa
từng ăn thứ này.
Bởi vì có Thi Dạ Triêu ở đây, Nhan Hạ ăn rất là
cẩn thận, len lén nói cho chủ quán không cần bưng món chao lên. Mà Lục
Kya Việt đang tự mình giới thiệu cho anh những món ăn vặt của tiệm này
đáng giá để thưởng thức, Cố Lạc phối hợp ăn đồ của mình, toàn bộ quá
trình chỉ bảo vệ đồ ăn, căn bản không để ý đến một lớn một nhỏ này.
"Hương vị thế nào?"
"Không tồi."
"Cái này ăn sao?"
"Tàm tạm."
"Trong tô mì này có thêm ruột già của heo, Lạc mỗi lần tới nhất định sẽ gọi nha."
". . . . . ." Lục Kya Việt nói lời này xong, Thi Dạ Triêu mới vừa gắp một
miếng lên, nghe vậy động tác dừng lại, nhìn lại Cố Lạc, ăn ngấu ăn
nghiến quả nhiên rất hưởng thụ, vẫn còn ghét bỏ nhìn anh."Không ăn sao?
Không ăn cho tôi, lãng phí đáng xấu hổ."
Thi Dạ Triêu do dự một
chút, đôi đũa trực tiếp đút vào trong miệng cô, Cố Lạc rất tự nhiên ăn,
vẻ mặt thoả mãn, tự mình động thủ đem tô mì có ruột già lợn của anh ăn
toàn bộ.
"Em không sợ béo phì?" Thi Dạ Triêu dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, lại phát hiện một mặt đáng sợ của người phụ nữ này.
"Anh không phải thích phụ nữ có thịt sao?" Cố Lạc cười vô cùng khinh bỉ."Tôi hiện tại đang cố gắng nuôi béo mình." Trên thực tế bởi vì lượng vận
động lớn, thể chất cô lại rất khó mập lên, chưa bao giờ sợ những thứ đồ
này.
Thi Dạ Triêu miệng đang ăn, lạnh nhạt nói: "Vậy hẳn là việc của anh."
"À?" Cố Lạc trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
Thi Dạ Triêu để đũa xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng dính một cái gì đó, cũng không lặp lại. Cố Lạc suy nghĩ một chút, trong nháy mắt liền hiểu
rõ cái câu kia, không biết sao đã cảm thấy trên mặt nóng lên.
Lục Kya Việt nghe không hiểu, mà Nhan Hạ ở một bên vẻ mặt ngốc trệ cùng: hai người kia. . . . . . Là chuyện gì?
Nhan Hạ tự mình mở xe, không thuận đường với bọn họ, lại không muốn làm kỳ
đà cản mũi chướng mắt, từ tiệm nhỏ ra ngoài liền đi trước.
Buổi tối Vancouver nhiệt độ thấp, còn nổi gió lại mưa, cũng may không lớn.
Cố Lạc dắt con trai trở về, Thi Dạ Triêu cởi áo khoác