
này."
Nhan Hạ xinh đẹp trên mặt có loại kiên định
chấp nhất, Cố Lạc nghĩ, có lẽ cũng là bởi vì cô ấy vẫn có kiên định như
vậy mới có thể một mình kiên trì chống đỡ lâu như vậy.
Ngay cả Nhan Hạ cũng tin tưởng rằng tình yêu cũng có thiên hoang địa lão, như vậy cô. . . . . .
"Lạc, tình yêu của mỗi người đều là không đồng dạng như vậy, có người muốn
đợi, tỷ như mình...mình đang đợi Từ Ngao; có người muốn tự mình đi tranh thủ, tỷ như cậu, mình không biết giữa các cậu xảy ra vấn đề gì, chỉ
biết là người nếu có tâm, ngay cả trời cao cũng sẽ khuất phục, huống chi là tình yêu. Không người nào có thể ở trong tình cảm xuôi gió xuôi
nước, tất cả khảo nghiệm đều là muốn nói cho cậu biết, anh ta đáng giá
hoặc là không đáng giá, đáp án sau cùng, xem cậu có thể kiên trì đến
cuối cùng hay không."
***
Cố Lạc và Nhan Hạ chơi một lát
uống một chút rượu, vừa vặn cảm giác say một chút. Nơi uống rượu cách
chỗ ở trước kia của Thi Dạ Triêu không xa, Cố Lạc ngăn lại một chiếc xe
taxi liền nói lên địa chỉ này.
Cửa lớn đóng chặt, Cố Lạc tiến gần cửa một chút, mượn một trận gió mát cùng mưa nhỏ tản đi một chút cảm
giác say. Nơi này là nơi cô và Thi Dạ Triêu lần đầu tiên xảy ra quan hệ, là nơi số mạng hai người lần đầu tiên chân chính giao nhau.
Cố
Lạc không muốn đi như vậy, cắn môi một cái, nhét túi xách của mình qua
khe hở từ cửa chính vào trong, sau đó lui về phía sau mấy bước liếc mắt
độ cao tường rào quan sát tình huống quanh mình, đem váy kéo cao đến
cùng bắp chân để dễ dàng hoạt động, nhìn chung quanh: rất tốt, không có
ai.
Cố Lạc chạy lấy đà mấy bước vắt qua tường rào, lấy sức lực
ngón tay túm ở trên tường đá, dưới chân dùng sức một chút lưu loát lật
qua đầu, tường rào cao vài thước Cố Lạc không sợ hãi chút nào nhảy
xuống, cả quá trình chỉ là trong chớp mắt . . . . . .
Mật mã cửa chính biệt thự Cố Lạc đã biết, rất dễ dàng mở ra, cả tòa phòng ốc không có mở đèn, nhưng có dấu vết người ở qua.
Cố Lạc trong lòng buồn bực một chút, người đàn ông kia đã ở nơi này.
Tầng chót của biệt thự có một sân trống trơn, không có bài biện quá nhiều,
chỉ có hai cái ghế và chút ít bồn hoa, bình thường có người xử lý cho
nên bề ngoài rất tốt.
Thi Dạ Triêu hạ thấp thành ghế nửa nằm, tựa hồ đang hoài niệm cái gì, trong mắt ý vị không rõ.
Bây giờ là cuối mùa thu, mùa Vancouver xinh đẹp nhất.
Anh đắm chìm trong trí nhớ nào đó, lại uống một chút rượu, trong nháy mắt
nhìn thấy Cố Lạc có hơi hoa mắt, thân thể phản ứng trước đại não, kéo cô đến trên đùi, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đè xuống đầu của cô muốn
hôn, mà môi ở lúc đụng vào cô lại bật thốt lên hẳn là một cái tên khác.
"Tiểu Tịch. . . . . ."
Mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng Cố Lạc cũng vẫn nghe được rất rõ ràng, tức
giận nhất thời dâng lên, nhẫn nhịn, nhịn không được, vẫn là giơ tay cho
anh một cái tát.
Thi Dạ Triêu thật ra thì trong nháy mắt nói ra
tên Chử Dư Tịch đã biết mình nói sai, cho nên cũng không có né tránh một cái tát của cô.
Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, giống như đánh nát tất cả tốt đẹp hai người xây dựng từ lâu tới nay.
Không khí trong lúc nhất thời đè nén yên tĩnh, hai người nhìn nhau không nói, như muốn ở trong mắt đối phương nhìn ra những thứ gì, nhưng cố tình đáy mắt của nhau cũng sôi trào tối đen thâm trầm u ám, đoán không ra nhìn
không thấu cảm xúc. Qua một lúc lâu, Thi Dạ Triêu mới chậm chạp mở
miệng: "Mới vừa rồi. . . . . . Không phải như em nghĩ."
"Đó là
như thế nào?" Đầu Cố Lạc còn bị anh đè ép, duy trì tư thế hôn môi trước
đó."Thì ra là chuyện anh phải xử lý là muốn tránh em để nhớ tới cô ấy?
Vậy em có phải nên nói một câu xin lỗi, em không nên tới quấy rầy anh
hay không."
Yên tĩnh giống như chết chóc, Thi Dạ Triêu buông Cố
Lạc ra, xoa xoa cái trán, không nói gì, đứng dậy đến bên cạnh đi hút
thuốc lá.
"Anh nói một lần nữa, không phải như em nghĩ, Cố Lạc,
em hiểu lầm, anh biết rõ là em, chính anh ở trước máy theo dõi gặp em
leo tường đi vào —— anh biết rõ là em."
Anh càng nói tâm càng
loạn, nắm chặt điếu thuốc đưa vào miệng, chợt xoay người lại, lại không
kịp đề phòng rơi vào con ngươi thuần khiết không hề chớp mắt nhìn mình
của cô, tựa hồ đang khóc, lại hình như không phải.
"Anh biết là
em suy nghĩ gì lúc hôn em lại gọi tên cô ấy không, Thi Dạ Triêu, anh vẫn luôn lừa gạt mình như vậy sao? Tựa như lúc ban đầu cùng em lên giường
cũng là đem em biến thành cô ấy, trò chơi thế thân chơi thật khá sao?"
Cố Lạc kềm chế tâm tình lên án, hình như cũng đâm chọt một chỗ trong nội tâm Thi Dạ Triêu.
Càng người quen, càng biết chọc nơi nào sẽ làm cho đối phương đau.
Nhiều khi khiến hai người trở nên xa xôi không phải là cự ly, mà bởi vì là quá mức thông minh.
Nếu nói "trò chơi thế thân " rõ ràng là khởi đầu của bọn họ, lúc đầu còn có thể lấy ra nói đùa, nhưng vì sao bây giờ biến thành một thanh kiếm hai
lưỡi cắt ngang khát vọng đến gần nhau giữa hai người.
"Cố Lạc,
chúng ta. . . . . . Cần yên tĩnh một chút." Thi Dạ Triêu không muốn tiếp tục cái đề tài này, càng không muốn cãi vã, vấn đề giữa bọn họ đã đủ
nhiều.