XtGem Forum catalog
Lau Súng Cướp Cò

Lau Súng Cướp Cò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323344

Bình chọn: 7.00/10/334 lượt.

ét khuôn mặt ẩn nhẫn của cô."Con

trai, vị hôn phu, kỹ thuật giả bộ của em có thể so với kỹ thuật nói láo

thật sự tốt hơn nhiều." Anh cực kỳ chậm rãi động, tay hướng xuống phía

dưới, thêm một ngón tay vào, "Chặt thành ra như vậy, như thế nào khiến

anh tin tưởng em đã sinh đứa bé?"

Cố lạc bị anh chọc toàn thân tê dại, co rụt lại muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị anh đè ép không nhúc nhích được."Ai quản anh. . . . . . Có tin hay không."

Xác thực, vật

nhỏ kia có phải của cô hay không đối với Thi Dạ Triêu mà nói không có gì bất đồng, anh căn bản không quan tâm, chỉ là có chút tò mò nếu cô thật

sự có vị hôn phu tại sao lại chạy đến nới thanh sắc đó cố ý mua đàn ông

cả đêm xuân tiêu. Nếu đúng như lời cô nói thì cô và Thi Dạ Diễm trong

lúc đó không quan hệ, làm sao sẽ mượn cảm giác say ở trong lòng anh khóc sụt sùi kêu tên của người đó.

Thi Dạ Triêu rất sớm liền nhìn ra

tình cảm của cô đối với Thi Dạ Diễm, không phải cô ngụy trang chưa đủ

tốt, mà là anh hiểu rất rõ phụ nữ nếu là vụng trộm thích một người, cô

sẽ có ánh mắt như thế nào, vẻ mặt như thế nào.

. . . . . .

Trời có chút sáng lên thì Cố Lạc đã bị anh hành hạ hoàn toàn không có hơi

sức, mềm nhũn ngồi phịch xốc xếch ở trên giường, tóc đen tán loạn, bị

anh dây dưa giữ ở ngón giữa, mập mờ quan hệ.

Cố Lạc thoát không

khỏi tay của anh, không còn hơi sức: "Đêm nay. . . . . . Coi như trả lại cho anh rồi. . . . . . Về sau hai chúng ta không thiếu nợ nhau."

Thi Dạ Triêu còn chưa có trả lời cô, liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, Cố Lạc ngủ thiếp đi.

Thi Dạ Triêu thoả mãn ở bên môi rút đi, dục vọng ở đáy mắt cũng biến mất,

nhìn chằm chằm ngày ở trên đồng hồ điện tử ở đầu giường, lòng bàn tay

bao trùm đến vị trí ngực, nơi đó có một vết sẹo nhàn nhạt.

Một năm kia một ngày này, Chử Dư Tịch ở trên người của anh lưu lại, gần như khiến anh mất mạng.

Hôm nay, một người phụ nữ cùng anh nói không ai nợ ai.

Đã có quan hệ giữa hai người, nếu thật sự yêu cầu không thiếu nợ nhau, nói dễ hơn làm.

Tiểu Tịch. . . . . . Nói dễ hơn làm.

Thật lâu không có ngủ sâu như vậy, lâu như vậy.

Cố Lạc tỉnh lại lần nữa, cả người đều giống như bị đào hư không. Phòng lớn như thế chỉ còn mình cô, trừ bỏ dấp dính giữa chân và chỗ sâu trong cơ

thể còn có dấu vết trên làn da cô, sẽ không tìm ra cùng Thi Dạ Triêu có

liên quan gì đó.

Liền không khí cũng là tươi mát, không có nửa điểm hơi thở ái muội sau cuộc hoan ái.

Cố Lạc vào trong phòng tắm ngâm một gần một canh giờ, hai chân như cũ hơi

run lên, đói bụng đến khô quắt, tối hôm qua ăn được chút đồ kia ngay từ

lúc một đêm vận động tiêu hao hầu như không còn.

Thi Dạ Triêu trở lại, vừa vặn nhìn cô ôm trong ngực một đống lớn thức ăn ngồi xếp bằng ở trên giường phấn đấu. Cố Lạc chỉ liếc anh một cái đơn giản anh là trong suốt, Thi Dạ Triêu nhìn thời gian trên đồng hồ để bàn một chút, lấy đồ

ăn nhah trên tay cô.

"Loại đồ này không phải thiên địch của phụ nữ ư, không sợ béo phì?"

"Không phải anh đem tôi nhốt ở đây không được ra, tôi làm sao sẽ ăn cái này?"

Cố Lạc chỉ quấn khăn tắm, trên người mang theo hơi nước, tóc vừa ướt lại loạn, không hề có nửa điểm hình tượng từ trong tay anh đoạt lại túi đồ

ăn nhanh.

Thi Dạ Triêu lướt nhanh ngực cô phập phồng, đem túi

giấy thả vào bên người cô."Thay quần áo đi, dẫn em đến phòng ăn ăn một

chút gì đó, sau đó đưa em trở về."

Thi Dạ Triêu chuẩn bị cho cô

chính là một cái váy coi như bảo thủ, chỉ có sau lưng là thiết kế hở một chút, có thể thấy hơn phân nửa phiến lưng.

Cố Lạc cầm cái kia váy do dự nửa ngày, Thi Dạ Triêu biết đại khái cô đang suy nghĩ gì, biết rõ còn hỏi: "Có vấn đề gì?"

"Tôi chưa bao giờ mặc bất kỳ y phục lộ lưng." Cố Lạc đem váy ném cho anh, "Đổi một cái khác."

"Vậy em muốn mặc y phục lộ địa phương nào?" Đây đã là Thi Dạ Triêu căn cứ

theo thói quen ăn mặc bình thường của cô chọn lựa một cái đã thích hợp

nhất với cô rồi."Chẳng lẽ để anh tìm cho em một bộ đồ công sở đến?"

"Không thành vấn đề."

"Anh cũng không muốn lúc chúng ta đi cùng nhau để cho người khác cho là em

là thư ký của anh." Thi Dạ Triêu đem váy lại ném trả cho cô."Chỉ có cái

này, không muốn mặc em có thể cởi bỏ, anh không có ý kiến."

Cố

Lạc ở trong lòng mắng anh một trận, chuẩn bị kéo ra khăn tắm, nhưng

người đàn ông này căn bản không thấy nửa điểm ý tứ muốn tránh, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở: "Thật xin lỗi, tôi muốn thay

quần áo."

"Không cần ngượng ngùng." Thi Dạ Triêu làm một dấu tay xin cứ tự nhiên, ung dung ngồi ở đằng kia.

Cố Lạc cùng anh giằng co chốc lát, xoay người kéo ra khăn tắm, ở trước mặt anh dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo lót cùng cái váy lộ lưng kia

anh chuẩn bị cho, kéo lên khóa kéo bên hông mới quay người lại, trên mặt không thấy ngượng ngùng, cả quá trình vậy mà chỉ dùng mấy giây.

Thi Dạ Triêu khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt nhòa, nhìn cô buông tóc che

lại hình xăm sau lưng, làm cho người khác cảm giác so bình thường nhu

hòa không ít."Nói cho cùng là trải qua huấn luyện, nhưng là em không

biết là hiện tại dưới tình huống này, em là