
gần trong gang tấc, bất đồng với đôi
con ngươi màu đen bởi vì cố ý khiêu khích mà cọ rửa một tầng sóng nước
mênh mông, là khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận mạnh mẽ.
Không biết đầu Tiểu Báo Tử này đem móng vuốt giấu ở nơi nào, nhưng Thi Dạ Triêu nguyện ý theo cùng, không tiếng động mà nhanh chóng lấy mắt kính của mình
xuống lại treo ở trước ngực cô, giữ chặt sau gáy cô nâng lên đầu của cô, không nói lời gì cúi đầu hôn cái miệng nhỏ.
Môi của anh áp xuống thì mang theo một cỗ ý vị nghênh chiến cường hãn, cánh môi hai người
dày đặc chặt chẽ dính vào cùng một chỗ, nhiệt độ truyền tới mang theo
chút ít lạnh lẽo, lại khiến trái tim Cố Lạc vô hình run rẩy.
Quả nhiên là người học việc.
Thi Dạ Triêu ngậm môi của cô chút nhẹ chút nặng (miệng đồng ý), thừa dịp cô còn kịp phản ứng lại cạy kẽ răng, lưỡi linh hoạt vọt vào. Trực tiếp như thế, đầu óc Cố Lạc trong nháy mắt liền “ông” một tiếng.
Anh ở
trong miệng cô tàn sát bữa bãi, cuốn cái lưỡi của cô truy đuổi. Cô
tránh, anh cũng không cưõng bách, chờ cô lơi lỏng lại lần nữa quấn lấy.
Bởi vì không tách rời như vậy, dưỡng khí trong phổi cô càng mỏng manh,
trong óc hò hét loạn lên, lực chú ý phân tán, cơ hồ không có phát giác
Thi Dạ Triêu trong lúc đó có tạm ngừng một lần. Cánh môi cô khẽ nhếch,
gò má ửng đỏ, ánh mắt trở nên mê ly, khó được lộ ra bộ dáng đáng yêu ngớ ngẩn như vậy.
"Nếu như em chỉ có dưới tình huống uống say mới có thể trở nên nhiệt tình, anh không ngại để cho em lại đi chà đạp rượu
của anh."
Thi Dạ Triêu cười nhạo rất rõ ràng, Cố Lạc trong nháy mắt lấy lại tinh thần, kéo xuống đầu của anh, hai người lần nữa dính hôn.
Thi Dạ Triêu thầm nghĩ người phụ nữ này thật là thông minh, học hỏi rất
nhanh, ít nhất lần này đã đáp lại anh, nâng đầu của cô tính toán cái hôn này sâu hơn, nhưng đúng lúc dò vào, chợt cảm thấy đầu lưỡi truyền đến
một hồi đau đớn kịch liệt bén nhọn, trong miệng nhanh chóng lan tỏa một
cỗ mùi máu tươi .
Hôn không thể không bỏ dở, Thi Dạ Triêu nghiêng đầu nhổ ngụm máu, môi mím thật chặt nhìn cô chằm chằm.
Cố Lạc ngoài miệng tự nhiên cũng dính máu của anh, đầu lưỡi ở trên môi khẽ xoay một vòng quét ra màu đỏ hồng, lộ ra vẻ mặt thực hiện được."Vậy
không biết loại ‘nhiệt tình’ này để lại cho anh cảm giác như thế nào?"
Cô lần này cắn một chút cũng không lưu tình, Cố Lạc cũng đã chuẩn bị tốt
tư tưởng anh sẽ giận dữ, thậm chí đã chuẩn bị xong anh sẽ động thủ phản
kích. Nào biết anh chỉ lấy mu bàn tay chậm rãi lau vết máu trên môi,
nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó đáy mắt lại hiện ra nụ cười bí ẩn, khóe mắt cong lên tiến tới gần cô, thân thể cơ hồ hoàn toàn dán lên cô, mà ngón tay ở bên môi cô vuốt giọt máu kia.
Cố Lạc không thích nụ cười của anh bây giờ, né tránh anh đụng chạm."Anh muốn làm gì?"
"Anh muốn làm gì?" Thi Dạ Triêu lặp lại, cố ý càng thêm dán chặt cô, để cho
cô rõ ràng cảm thụ thân thể anh từ từ thức tỉnh một ít nơi, cúi đầu ở
bên tai cô tựa như hôn lại không phải là hôn. Cố Lạc vừa muốn đẩy anh
ra, liền nghe anh ở bên tai mình nói liên tiếp cơ hồ làm cho trái tim cô chợt dừng lời nói đến miệng.
"Hiện tại liền nói cho em biết anh
muốn làm gì: Anh muốn dẫn em về nhà hoặc là trực tiếp ở chỗ này, xé váy
của em, ở dưới tình huống em không có bất kỳ chuẩn bị hung hăng tiến,
vào, em, một cái đến cùng, không chút lưu tình."
. . . . . .
. . . . . .
Suy nghĩ của Cố Lạc bởi vì lời nói của anh ngừng mấy giây, sau đó ra sức đẩy anh ra, hai mắt trợn tròn.
"Làm sao anh luôn khiến cho tôi muốn đánh anh như vậy!"
"Như nhau."
". . . . . ."
Hai người bọn họ, từ lúc mới bắt đầu phương thức chung đụng cũng không bình thường, phát triển đến bây giờ vẫn sẽ không bình thường. Thi Dạ Triêu
đưa tay đem mắt kính giắt ở cổ áo cô gỡ xuống, tầm mắt thuận tiện dừng
lại chốc lát ở một chút phong cảnh lộ ra trước ngực cô.
Cố Lạc hé mắt, toàn bộ tinh thần đề phòng, chỉ sợ một động tác của anh thật sự sẽ xé quần của cô.
Lúc này vừa vặn có một người phụ nữ gan dạ ăn mặc mát mẻ đi qua, quần áo
rất là khêu gợi, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn bên này, cùng chống lại
ánh mắt Thi Dạ Triêu, bước chân không ngừng phong tình vạn chủng cười
cười.
Thi Dạ Triêu đối với người phụ nữ kia nét mặt nhàn nhạt,
khóe miệng cũng không động tới, chỉ liếc về phía kia liền thu hồi tầm
mắt.
Người phụ nữ vẻ mặt lúng túng rời đi, Thi Dạ Triêu mang mắt
kính đeo trở lại, đánh giá Cố Lạc, nói: "Yên tâm đi, bộ quần áo hôm nay
em mặc cứu em một mạng."
****
Nhan Hạ mới vừa kết thúc một hội nghị trở lại, còn chưa có ngồi vững vàng liền bị một cuộc điện
thoại của Cố Lạc gọi đi. Hai người gặp mặt, vừa nhìn thấy sắc mặt của Cố Lạc, Nhan Hạ cũng biết có chuyện: "Đã xảy ra chuyện gì? Cậu không phải
là đang ở cùng ba cậu cùng anh trai cậu sao?"
"Đi rồi."
Cố Lạc đem ly cà phê đã lạnh hết trong tay kia ừng ực ừng ực uống hết, tựa hồ cảm giác không đã nghiền lại rót một ly rượu. Nhan Hạ vừa hồ nghi
nhìn cô, vừa cùng cô chạm cốc."Chuyện vị hôn phu của cậu như thế nào?
Đính hôn rồi hả?"
Chất lỏng trong miệng Cố Lạc mới vừa nuốt
xuống, động tác dừng l