
mắt nhìn anh, nửa ngồi xuống muốn mở băng đeo, lại bị Thi Dạ Triêu giữ
lại tay đi xuống thăm dò, khoác lên trên thắt lưng của mình."Nhất định
phải cởi ra thứ gì trên người anh, không bằng thử một chút cởi ra cái
này."
Cô nhất định không biết tư thế mình giờ phút này có bao
nhiêu dụ người mơ màng, Thi Dạ Triêu nửa cúi con ngươi nhìn cô, bao gồm
chỗ cổ áo của cô lộ ra nơi u minh này, cứ như vậy bắt đầu cảm thấy trên
người có chút nóng. . . . . .
Có lẽ là mặc kệ anh, Cố Lạc cũng
không có nói với anh cái gì, hất tay của anh ra cởi ra băng đeo. Khi
miệng vết thương sâu ác liệt lộ ở trước mắt cô thì tâm Cố Lạc ngưng
lại."Anh là giết cả nhà người nào hay là đoạt phụ nữ của người nào?
Người xuống tay nhất định cùng anh thù không đội trời chung."
Y
theo kinh nghiệm phán đoán, đó là vết thương do vũ khí cực kỳ sắc bén
tạo thành."Hoàng Phủ Luật làm sao?" Cố Lạc vừa lau vết máu từ nơi chỉ
khâu rỉ ra cho anh vừa suy nghĩ Thi Dạ Triêu nhiều năm như vậy đến tột
cùng gây thù hằn bao nhiêu."Các ngươi nhất định bởi vì một người phụ nữ
diễn tiết mục đến dạng tàn sát lẫn nhau sao?"
"Không phải, cậu ta muốn động thủ không cần chờ tới hôm nay." Thi Dạ Triêu nói dáng vẻ cực
kỳ không sao cả, Cố Lạc giương mắt nhìn anh nửa ngày, không nói gì, cầm
băng đeo lần nữa băng bó cho anh. Băng đeo một vòng một vòng quấn hông
tinh tráng của anh, Cố Lạc mỗi lần quấn lên một vòng sẽ phải đến gần anh một lần, Thi Dạ Triêu không hề động tay động chân với cô nữa, nhưng
không khí giữa hai người bởi vì lần lượt lặp lại đến gần động tác chậm
rãi trở nên có chút. . . . . . Tế nhị.
"Thi Dạ Triêu, hỏi anh một chuyện." Cố Lạc không có nhìn anh, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm cơ bụng
tráng kiện ở hông của anh."Giữa anh và Chử Dư Tịch nếu là không thể nào, tại sao còn phải lưu lại một đứa bé?"
". . . . . ."
". . . . . ."
"Ông ấy cho em đến chỗ anh hỏi thăm chuyện đứa bé?"
"Dĩ nhiên không phải, bác không có nói cái này."
Cô không nghĩ Thi Dạ Triêu sẽ tin tưởng lời của cô..., nếu đổi lại là cô
cũng không trả lời, nhưng chỉ chốc lát sau, Thi Dạ Triêu chợt nâng lên
cằm của cô, ngón tay ma sát nhẹ làn da trơn bóng của cô, vẻ mặt ý vị
không rõ."Có phải hay không cảm thấy nếu như mà anh cũng có một đứa con
riêng, chúng ta liền huề nhau, Lục Kya Việt của em liền an toàn? Muốn
dùng cái chuyện này bắt được nhược điểm của anh đúng không?"
"Anh coi trọng tôi." Cố Lạc cười lạnh, đem băng đeo của anh cố định, đứng
dậy, thối lui khỏi anh vô hình vây quanh, cách xa mấy bước khí thế do
trên người anh tản ra khiến cô không thể buông lòng."Tôi chỉ là giống
chị Nguyệt Như không nghĩ ra, anh giữ lại đứa bé làm gì." Cô hơi dừng
lại, lại nói: "Mặc kệ bởi vì sao, anh như là đã cùng Hoàng Phủ Gia cam
kết hoàn toàn không hề có quan hệ cùng Chử Dư Tịch nữa, vậy đứa bé anh
dự định làm sao bây giờ?"
. . . . . .
Thi Dạ Triêu người
này, Cố Lạc có lúc nhìn thấu anh rất rõ ràng, cũng có lúc cảm thấy anh
là một đoàn sương mù, để cho cô không nhìn rõ bất cứ thứ gì, để ý không
rõ.
Thời điểm khi anh không nói lời nào, thời điểm khi độ cong
trên môi anh biến mất không thấy gì nữa, thời điểm khi đáy mắt anh sâu
đủ để cắn nuốt tất cả, Cố Lạc cảm thấy trên người có chút lạnh cả người, trong lòng không khỏi chột dạ, giống như đang dòm ngó một người bị sỉ
nhục cùng nhếch nhác.
Hồi lâu, Thi Dạ Triêu rốt cuộc mở miệng: "Em muốn biết như vậy, anh có thể dẫn em đi gặp nó."
Một tuần sau, Thi Dạ Triêu mang Cố Lạc trở về Vancouver.
72 lái xe, đưa bọn họ đến một chỗ, ở ngoại thành một cái trấn nhỏ.
Xe ngừng lại, hiện ra trước mặt Cố Lạc, nơi này là một khu nghĩa địa, không biết thế nào, trong lòng chợt chát chát ẩn đau.
Nghĩa địa này không có bao nhiêu xa xỉ hào hoa, ít nhất cùng thân phận của anh không hợp.
Cố Lạc đứng ở trước một bia mộ không có tên, nhìn người đàn ông này bình
thường cao cao tại thượng lại quỳ một chân trên đất, bàn tay sạch sẽ ở
trên tấm bia chậm chạp tỉ mỉ phủ lần nữa.
"Phía trên này tại sao không có tên?"
"Không cần có tên" Thi Dạ Triêu nhàn nhạt đáp, đem mấy bông hoa tiểu Dã đặt ở
trước mộ."Có tên, sẽ có người đến quấy rầy, anh không có thời gian cũng
không có tinh lực thường tới nơi này thay nó dọn dẹp phiền toái."
Đứng ở bên cạnh đưa lưng về phía bọn họ 72 xoay đầu lại không tiếng động
nhìn ông chủ một chút, lại đem đầu quay trở lại. Mấy năm qua, Thi Dạ
Triêu quả thật chưa có tới mấy lần, có thể đếm được trên đầu ngón tay,
nhưng nguyên nhân nơi nào là không có thời gian, không có tinh lực.
Cố Lạc luôn luôn không phải là người phụ nữ nhiều chuyện, nhưng đối với
người ở trước mắt này, cô có rất nhiều rất nhiều thứ muốn hỏi, chỉ là
nhìn bóng lưng cao lớn của anh, những vấn đề kia cô hỏi không được. Đối
với chuyện của anh cùng Chử Dư Tịch, Thi gia ra có rất ít người biết, Cố Lạc ngày trước từng ở chỗ Thi Dạ Diễm nghe qua hiểu qua, nhưng cũng
không quan tâm, cũng không để ở trong lòng. Trên đời này người vì tình
yêu gây thương tích nhiều như vậy, không sợ lại có một hắn.
Nhưng là có vài người cùng sự việc chính