
, Tề Phàm ôm Thiên Ân
đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, lệ nhịn không được, cô cũng không muốn khóc
trước mặt anh.
Lạc Kì về phía sau ngã trên giường, quay đầu, tham
luyến nhìn bong dáng cô rõ ràng gầy yếu, như là muốn đem cô đặt vào trong mắt
vậy. Người phụ nữ không tâm này, dám chuyển ra ngoài, lại còn làm như không có
việc gì! Thế nhưng, thế nhưng còn dám làm anh đau lòng vậy……
Thiên Ân ở trong long cô, một bàn tay đút vào miệng,
một tay khác chỉ lung tung. Anh không biết tại sao, nhưng cảm thấy bóng dáng cô
bi thương vậy.
======
Cơm chiều xong, Thiên Ân luôn luôn lộn xộn trong lòng
Tề Phàm, chốc lát muốn đứng, chốc lát muốn ngồi, chốc lát lại khóc, cô không
buống nó ra, bị nó ép buộc một thân mệt mỏi, cơm cũng cố ăn.
Lạc Kì thấy cô bận đứa nhỏ cũng chưa động đũa, một tay
ôm Thiên Ân lại.
“Ăn cơm.”
Tề Phàm sửng sốt, thức tỉnh, liền cúi đầu, ăn này ăn
nọ, cười đến mĩ miều.
Rất kỳ quái, Thiên Ân trong long anh, quả nhiên im
lặng rất nhiều, ăn ngón cái nhìn mọi người cười.
Sau khi ăn xong, bà Lạc thu dọn cùng Tề Phàm, Tề Phàm cẩn
thận ngắm Lạc Kì một cái.
“Con nhìn nó làm gì, nơi này là nhà con, con ở với ai
có thể có ý kiến gì!”
Bà Lạc nhìn Lạc Kì không ra tiếng, có chút mất hứng.
“Tí nữa anh đưa em về. Mẹ, tối con ở bên đó, không
phải để cửa cho con.”
Tề Phàm mặt đỏ không dám ngẩng đầu, bà Lạc hiểu ý
cười.
Buổi tối, Lạc Kì đang tắm, Tề Phàm tựa vào đầu giường
xem tivi, Hàn Phi lúc này gọi điện thoại tới dặn dò cô ngày mai không được
muộn.
“Phi Phi, một ngày không gặp nhớ em không!”
“Em có chuyện gì vui sao? Ngay cả thở cũng rất khoái
hoạt .”
“Không nói cho anh.”
“Keo kiệt, không nói thì quên đi. Anh gọi điện là nói
cho em, đừng để một ngày chơi đến điên rồi sáng ngày mai lại không tới đúng giờ
ở hậu trường quay phim, nhớ chưa?”
“Yên tâm đi, em sẽ không muộn đâu. Khổ thân anh, người
yêu không ở nhà, một mình một giường, thật đáng thương.”
“Em ngứa da à?”
“Anh thật keo kiệt, nói giỡn tí cũng không được, quên
đi, bye.”
Ngắt điện thoại mới phát hiện Lạc Kì không biết ra lúc
nào, lúc này đang đứng ở bên giường chớp mắt cũng không đang nhìn cô chằm chằm.
“A! Anh vào kiểu gì mà không có tiếng vậy! Sẽ dọa
người đến chết đấy anh không biết à!”
“Đừng đuối lý thế, không sợ quỷ kêu cửa à. Em sợ như
vậy, làm chuyện gì có lỗi với anh, hử?”
“Thần kinh!” Đặt điện thoại ở một bên, Tề Phàm không
tính để ý đến anh.
“Anh nghe nói Hàn Phi gần đây tính toán vòng vo, đặc
biệt còn tận tâm, anh còn không tin lắm. Giờ xem ra, là thật. Em quả nhiên có
biện pháp, ngay cả Hàn Phi khó thu phục vậy cũng cam tâm tình nguyện làm việc
cho em. Anh ta luôn không để ý không sợ thiếu nợ ân tình, nhưng giờ anh ta vì
em mà tìm quan hệ, bảo bối, nói cho anh biết, em cho anh ta cái gì thế? Hả?”
Anh mặt càng ép càng gần, nói chuyện giọng càng ngày
càng lạnh, anh không muốn nghĩ tới điều xấu, nhưng lúc này trong đầu anh, tất
cả đều hình ảnh Tề Phàm cùng Hàn Phi thân mật. Anh chịu đựng hai tháng không
tìm cô, nhịn đến toàn thân đau! Nhìn bộ dáng cô hai tháng này còn quá mức phấn
khích !
“Lạc Kì, anh đừng ngây thơ như vậy được không, Phi Phi
chỉ là muốn giúp em thôi!”
“Phi Phi? Hai người thật đúng là thân mật khăng khít
a! Đúng vậy, anh ta thầm nghĩ giúp em. Anh không phải ngày đầu tiên quen anh
ta, anh ta ghét nhất bị quản lý người mới, nhưng anh ta lại lo lắng cho em vậy,
em làm cho anh nghĩ đến loạn rồi, anh có thể nghĩ khác sao !”
Phi Phi! Cô còn gọi anh ta là Phi Phi! Bọn họ quen
biết lâu như vậy, cô chưa từng gọi tên anh thân thiết lấy một lần!
Cô bị nhốt trong hai tay anh, anh thở ra khí thổi đến
trên mặt, phập phồng trong ngực kể rõ anh tức giận bao nhiêu.
“Tề Phàm, anh cảnh cáo em, thân phận hiện giờ của em
vẫn là vợ hợp pháp của Lạc Kì, em tự kiểm điểm lại chút đi!”
Tề Phàm lệ chứa đầy ở trong hốc mắt, cô lại cố nén
không cho nó chảy ra, cười nhìn Lạc Kì.
“Lạc Kì, em mặc kệ anh tin hay không tin, Tề Phàm em
chỉ thuộc về Lạc Kì!”
Ánh mắt không ngại đón nhận anh, cô thản nhiên không
có gì hay sợ cả.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lạc Kì thực phiền, không
biết trong lòng bị đè nén từ đâu mà đến. Anh biết Hàn Phi, biết anh ta không
thích con gái, nhưng anh lại vì Tề Phàm đối xử với anh ta mà tức giận sắp điên
mất rồi!
Anh hôn lên Tề Phàm môi cho hả giận, dùng sức cắn cắn,
như là muốn đem cô nuốt vào bụng, miệng mặn ngọt, không biết là máu môi cô hay
là nước mắt cô nữa.
Tay cô đặt trên lưng anh, hôn trả anh, trong lòng có
ủy khuất, có tức giận, âm ỉ đau.
Anh thô bạo kéo áo ngủ cô, không chút ôn nhu tiến vào
cô, cô đau kêu rên, lại giống như con rắn vặn vẹo thân thể mềm mại nhiệt tình
đáp lại anh.
Anh muốn cô, hay là anh rất muốn thuộc về cô!
Anh là Lạc Kì của cô, bất kể anh làm gì, anh đều là
Lạc Kì của cô.
Một đêm, hai người thân thể thủy chung dây dưa, một
khắc cũng không chia lìa.
Lời nói của anh, anh lại bừa bãi tàn sát thân thể cô,
sở đến đâu tình triều lại dâng đến đó.
Ánh mắt của cô làm anh mê ly mất tiêu cự, môi cô bị
anh hôn mà sưng đỏ,