Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 9.5.00/10/421 lượt.

ngực cô vì anh ra vào mà kịch liệt phập phồng, nơi cô mềm

mại bao vây lấy anh cứng rắn, nhanh như vậy nhanh như vậy……

Anh vì cô điên cuồng!

Tề Phàm sắp bị anh kịch liệt đòi lấy mà phát ngất, mỗi

một lần ý thức lấy lại, đều nhìn thấy anh còn đang ở trên người cô dùng sức va

chạm, mặt anh chợt xa chợt gần, biểu tình trên mặt anh, cô đọc không hiểu.

Yếu đuối vô lực rên rỉ, một tiếng thanh tất cả đều là

tên của anh.

“Lạc Kì, Lạc Kì…… em yêu anh, chỉ yêu anh!”



Hàn Phi nhìn Tề Phàm đầu đầy mây còn đeo một kính mắt

bự màu xanh biển đi tới thì có loại dự cảm không hay.

Cô vừa bỏ kính mắt xuống, trên mặt Hàn Phi lộ vẻ tôi

biết ngay mà.

Anh có thể đoán được, nếu giờ mà Hàn Phi anh chết,

chắc chắn là do Tề Phàm làm tức chết !

Mắt cô vẫn vậy là sao! Sưng to như quả đào, đến mặt

cũng sưng!

“Em có thể giải thích một chút không? Tối hôm qua lúc

gọi điện thoại hình như rất vui, sáng nay em lại như người sắp chết thế này!”

“Phi Phi, cầu xin anh đừng có hỏi, em thật sự mệt lắm

……”

Từ từ nhắm hai mắt, không muốn nói chuyện nhiều.

Thấy cô như vậy, Hàn Phi không bức cô nữa.

Hôm nay anh tới rất sớm, nhìn thấy Lạc Kì vừa mới rời

đi.

Về phương diện này, anh không cần nghĩ cũng đoán được,

nhưng anh không muốn đoán, nếu Tề Phàm không muốn nói, anh cũng không ép cô.

Cô là bạn anh, anh tôn trọng sự riêng tư của bạn.

Dọc theo đường đi, hai người không nói gi nữa.

Xe dừng lại, Tề Phàm liền mở mắt ra, trên mặt tối tăm,

khóe miệng cong lên, ánh mắt nheo lại.

“Phi Phi, cám ơn anh.” Cám ơn anh đã không hỏi.

“Phàm Phàm, nếu em không muốn nói, nhất định có nguyên

nhân của em, anh không thích xem xét chuyện riêng của người khác. Nhưng mà, anh

nghĩ em nên biết, chúng ta là bạn, nếu có chuyện gì, lúc nào em muốn nói cũng

không cần khách khí với anh.”

“Biết anh là tốt nhất mà !”

Đầu tựa vào vai anh , mí mắt cô khép lại có chút mất

mát.

“Được rồi, nhanh xuống xe, lại muốn bị đạo diễn mắng

muộn a!.” Anh không biết an ủi người khác, chỉ thể phụng phịu dạy dỗ cô,

để cô không miên man suy nghĩ nữa.

Tề Phàm quyệt miệng xuống xe, chỉ biết anh hình như

nội tiết có vấn đề, âm tình bất định.

Hàn Phi nhìn bóng dáng cô xuống xe, hơi nhếch

môi,lưng cô đeo nhiều thứ vậy, bả vai gầy yếu kia chịu được ư!

Cô luôn như vậy, cái gì cũng dấu trong lòng, rõ ràng

khổ sở đòi mạng, rõ ràng lệ chứa trong ánh mắt, mà vẫn nhẫn nhịn, còn mạnh mẽ

cười vui, làm bộ như không có việc gì.

Cô kiên cường , làm người ta đau lòng.

======

Lạc Kì sáng sớm vào công ty, mặt âm trầm.

Họp sớm, anh không nói một lời, bên trong áp khí làm

cho người ta thở không nổi.

Hội nghị nhất chấm dứt, mọi người ai cũng thở dài một

hơi, dường như muốn trốn về chỗ của mình.

Lạc Kì một người ngồi trong phòng hội nghị to vậy,

thật lâu không rời đi.

Anh không biết mình sao vậy, anh điên rồi sao! Cứng

rắn như vậy, nhìn Tề Phàm trên người thanh xanh tím dấu hôn, vết cắn, có chút

còn phiếm màu hồng tơ máu, anh mới đột nhiên bừng tỉnh, tối hôm qua anh thô bạo

với cô thế nào.

Anh thậm chí còn làm cô bị thương! Trên đùi anh đã khô

cạn vết máu loang lổ, là của cô!

Anh làm sao có thể ra ngoài với cô, anh không nhớ rõ,

ý nghĩ của anh đầy ắp tiếng Tề Phàm nức nở, mỗi lần đều cầu anh: Lạc Kì, nhẹ

chút, chậm một chút; Mỗi lần cô gọi anh tên, cô nói thương anh!

Cô là Tề Phàm, luôn làm cho anh trở tay không kịp, làm

cho anh hỗn loạn không chịu nổi.

Cô gài bẫy anh, quấy rầy cuộc sống của anh! Cô đã có

gan làm chuyện này, nên có gan chuẩn bị chịu đựng tất cả của anh mới phải!

Nếu cái này là tất cả, đều là cô tự mình cầu, sao anh

lại áy náy cùng tự trách, thế là sao?

Điện thoại vang lên, anh liếc mắt nhìn tên người gọi,

hít một hơi, sửa sang lại cảm xúc.

“Sao lại rảnh thế gọi cho tôi?”

Lạc Kì thanh âm ôn hoà, đối phương cũng nghe ra anh

không vui.

“Sao thế? Tâm tình không tốt? Sáng tinh mơ , không

phải bị con gái giận đó chứ?”

Đinh Cừ tuy

vui đùa, nhưng, trong lời nói cũng mang theo cảm xúc.

“Đúng vậy, mới sáng tinh mơ , anh có chuyện gì?”

“Lạc Kì, tôi sắp kết hôn .”

Lạc Kì ngẩn ra, anh ta nói anh ta sắp kết hôn, nói

cách khác, Tương Hân, sắp kết hôn ! Điện thoại trong tay không tự giác bị nắm

chặt, tâm từng đợt co rúm lại.

“Chúc mừng, cũng chúc mừng Hân giúp tôi.”

“Lạc Kì, tôi nói, tôi sắp kết hôn, cũng không nói

Tương Hân cũng sắp kết hôn.” Đinh Cừ khẽ cười một tiếng, lời nói ra lại như

viên gạch ném vào hồ nước, kích động ngàn tầng sóng cuộn.

“Đinh Cừ, anh có ý gì? Anh đang nói giỡn với tôi à!

Tôi nhớ rõ sau khi về nước tự mình đi tham dự lễ đính hôn của hai người mà!”

“Tôi không hay nói giỡn, hôn ước của chúng tôi hủy bỏ

rồi. Người tôi muốn kết hôn con gái của ông tổng Tô Tình.”

“Đinh Cừ, anh có biết anh đang nói gì không! Hân, cô

ấy đã biết chưa?”

Giọng anh đột nhiên lạnh lẽo, trong lòng nhớ đến Tương

Hân, sao cô có thể chịu đựng được tin tàn nhẫn đến thế.

“Tôi cũng vừa mới nói với cô ấy.”

“Cô ấy nói thế nào.”

“Không nói gì cả.”

Lạc Kì không muốn nói lời vô nghĩa với anh ta, trực

tiếp gọi cho Tương Hân, cũng đã tắt


XtGem Forum catalog