
?” Một tay
khác dời đi chỗ khác.
“Ừ.”
Da thịt khó chịu trong động tác nhẹ nhàng vuốt ve dần thư giãn, Cô thoải mái đi một chút, vẻ mặt vẫn
không quên giả bộ đáng thương, làm ra vẻ đau nhức chưa dịu đi, muốn anh
vuốt ve vài cái nữa.
“Thích làm nũng.” Lời nói phun ra là khẽ khiển trách, nhưng vẻ mặt anh lại là tức cười.
“Ờ…….” Phía sau eo được lực đạo vững vàng vuốt ve, thư thích không thôi, Sở
Tiểu Thiến không nhịn được lại kêu lên một tiếng, cả người chủ động rơi
vào lồng ngực anh, “Hết cách rồi, ai kêu anh hợp khẩu vị như vậy.”
Hợp khẩu vị? Chu Luật Nhân không biết có nên vui mừng nhận lời bình này không?
“Đưa tay cho anh.” Ý bảo cô đưa tay tới trước mặt anh, anh há miệng cắn một
cái, trên mu bàn tay trắng nõn lưu lại dấu răng nhạt nhạt, buông tay ra, anh cười với cô lên tiếng dỗ dành. “Anh muốn in hai chữ này lên người
em hơn.”
Bàn tay giơ lên liền bị cắn, Sở Tiểu Thiến bỗng dưng đứng hình, phản ứng ngu ngốc nhìn anh chằm chằm.
Điều này khiến Chu Luật Nhân nhíu mày, “Sao thế?”
Dứt lời, đột nhiên cô đánh vào phần bụng rắn chắc của anh, cắn lại một cái.
Lực cắn không lớn, nhưng dọa anh giật mình, “Tiểu Thiến?”
“Làm sao bây giờ?” Cô trút giận lên bụng anh, đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Em cảm thấy mình hạnh phúc đến phá hỏng vẻ ngoài……” Đơn phương theo đuổi
đến bảy năm, cô thật không ngờ có một ngày có thể được anh chủ động ôm
vào lòng, thậm chí còn bộc lộ ra vẻ mặt cùng với hành động thân mật của
những người yêu nhau như vậy. “Anh Luật Nhân làm sao bây giờ, em rất cảm động……”
Chu Luật Nhân cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận hơi nước.
Ước chừng sửng sốt vài giây, chậm rãi, anh thu hẹp hai cánh tay, ôm chặt
cô, giống như đối với bảo bối quan trọng, lòng bàn tay êm ái phủ lên
lưng cô.
“Đồ ngốc.”
Anh rất may mắn, mình thành công rồi.
“Buồi chiều anh phải về Nam Bộ.”
Tắm xong đi ra, Sở Tiểu Thiến thay xong quần áo nghe thấy bạn trai nói với cô.
“Được.” Cô gật gật đầu, đi tới trước bàn trang điểm, sấy mái tóc bị ướt.
Chỉ có được?
Chu Luật Nhân ngồi bên mép giường, nhìn thấy tay cô bận rộn không ngừng.
Theo như tính cách quấn chặt lấy anh của Tiểu Thiến, anh còn tưởng rằng cô
sẽ cùng anh về nhà…… Cô gái nhỏ này nhiều lúc nằm ngoài dư tính của anh.
Nhưng bây giờ anh lại phát hiện, bản thân mình lại không quá thích dự tính này, anh thích cô quấn lấy anh.
“Chút nữa em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Trên tay cầm máy sấy tóc vẫn không ngừng động tác. Cô nhìn anh qua chiếc
gương, “Về nhà nha, hoặc là xem Bá Ân có cần ra ngoài mua đồ không
thôi.”
“A, Tiểu nha đầu của anh nghỉ phép lại muốn cùng với người đàn ông khác ở cùng nhau.”
“Anh rõ ràng biết Bá Ân là…… Con gái.” Oa há, Cô lại bị một câu nói ghen tị
làm cho mở cờ trong bụng, trình độ quá thấp rồi, Sở Tiểu Thiến!
“Ừ…… Nhưng thân thể của anh ta vẫn là con trai.” Nói hoàn toàn không để ý là giả thôi.
“Vậy chút nữa em trực tiếp về nhà luôn…” Cô đúng là có số tôi tớ mà, cho dù
có một nửa sự ràng buộc không vui, vẫn âm thầm để ý cảm nghĩ của đối
phương.
Ôi, dù sao cô đã sớm biết bản thân không thể cứu được rồi…
Nhìn thấy hai gò má đỏ bừng xấu hổ của cô, phản ứng hầu như đều được viết toàn bộ lên mặt, Chu Luật Nhân không ngừng mỉm cười.
Tiểu nha đầu vĩnh viễn sẽ không phát hiện, miệng ngọt ngào của cô có lực sát thương mạnh bao nhiêu.
“Về nhà?”
“Đúng, em về nhà xem tivi, chơi WII* à.”
*WII là một loại hình game thực tế, có tính tương tác giữa người chơi rất
cao. Game Wii cho phép bạn chơi các game nhập vai một cách chân thực và
sinh động nhất. Bạn sẽ hóa thành nhân vật trong game và cùng tham gia
phiêu lưu trong các game chiến thuật, hành động, game đối kháng.
“Ồ.” Hai tay anh để sau ót, nằm trên giường, “WII ở trong phòng Luật Anh.”
Sở Tiểu Thiến sửng sốt không hiểu.
“Luật Anh?” Đây không phải là tên nhị đệ của anh sao?
“Ừ, lúc trước vợ em ấy mang thai có chơi, vẫn đặt trong phòng em ấy.”
Tắt máy sấy tóc trên tay, Sở Tiểu Thiến nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Đợi đã…. Là cô nghe lầm sao? Bọn họ đang nói đến WII? Hay là nói đến chuyện về nhà? “Anh Luật Nhân… Là em hiểu lầm sao?” Chậm rãi xoay người, giọng nói cô cao lên không xác thực, nhìn về phía người đàn ông miễn cưỡng
trả lời. “Ý của anh là… Về nhà?”
Anh gật đầu. “Về nhà.”
“Về nhà anh?” Năm ngón tay run lên, cô giơ ngón trỏ chỉ về hướng anh xác nhận.
“Về nhà anh.” Một lần nữa gật đầu, gối đầu lên cánh tay trả lời cô, còn tặng kèm thêm một nụ cười.
“Anh nói là muốn dẫn em về nhà anh?” Câu thứ ba, cô không nhịn được tăng cao âm lượng, lắp bắp một hơi xác nhận.
“Không muốn?” Anh không trả lời ngay, nhíu mày hỏi ngược lại cô.
“A……” Sở Tiểu Thiến phi thẳng lên giường, “Thật sao? Thật sao? Anh muốn dẫn em về?”
Cô không thể tin được nhảy qua ngồi lên người anh, bắt lấy cổ áo anh lay dữ dội.
“Tiểu nha đầu, siết anh bất tỉnh, em phải đưa anh đi bệnh viện.” Nói thì nói
như vậy, anh tuyệt không phản kháng mặc cho cô lay mạnh.
“Anh Luật Nhân, em yêu anh!” Cô nhào vào trong ngực anh, “Cưới em về nhà!”
Lúc Chu Luật Nhân chống nửa người lên, dở khóc dở cười nhìn cô gá