Snack's 1967
Lén Lút Yêu Em

Lén Lút Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323260

Bình chọn: 7.00/10/326 lượt.

nhục chí.

Tấn Phong nhìn Ngọc Linh là anh đủ biết cô không chịu đựng nổi rồi, anh chỉ còn cách trêu tức cô.

- Bé con không thích đi chơi hả ? Mai mốt tôi sẽ đi chơi 1 mình không

dẫn cô theo đâu. À, mà mỗi lần tôi trêu cô thì cô cũng sẽ không chạy

theo đánh tôi được, đúng không ? Thích quá !

Tấn Phong nói giọng rất đáng ghét, Ngọc Linh vừa nghe đã tức lên.

- Tôi sẽ tập, sau này tôi đánh anh đến chết thì thôi.

Gia Huy nãy giờ quan sát, anh thấy được trong sự trêu tức của Tấn Phong

có sự khuyên bảo dịu dàng, giọng nói đầy thương yêu. Cả ánh mắt của Tấn

Phong cũng trở nên ấm áp đến lạ. Gia Huy đã biết…Tấn Phong thật sự thích Ngọc Linh. Anh bắt đầu thấy lo cho mình.

“Bé con, anh sẽ giúp em, giúp em có được một nụ cười tươi và giúp em trở về là chính em. Bé con nè, em phải cố gắng nhé ! Anh sẽ luôn bên em đấy!

Bởi thế nếu có mệt mỏi hãy tựa vào vai anh nè, anh sẽ cho em nghị lực để bước tiếp”

Tình hình sức

khỏe của Ngọc Linh đã có phần tốt hơn trước bởi cô được cả 2 người con

trai chăm sóc. Nào là Gia Huy dẫn cô đi tắm nắng để tốt cho sức khỏe,

nào là Tấn Phong mua thức ăn cho cô. Hai người cứ vào thăm cô suốt và

trông cô như đứa trẻ khiến cho những y tá không khỏi phì cười khi nhìn

cô. Ngọc Linh không hề biết là trong nụ cười của các chị y tá đang có sự ganh tị. Thử hỏi 1 cô bé nhìn bề ngoài chẳng có gì đáng chú ý mà lại

được 2 chàng chăm sóc chứ ? Một người dịu dàng, dễ thương luôn hỏi han

cô bé. Một người thì kiêu ngạo, tuy hay trêu chọc nhưng trong đó là sự

lo lắng rất chu đáo. Hai người tốt như vậy mà chỉ quan tâm 1 mình cô bé

nhìn thấy ai cũng ghen mà ngưỡng mộ.

Ngọc Linh thì chỉ cười suốt thôi.

- Này…cô không đi tập à ?

- Ờ, tôi đi.

Nghe Tấn Phong hỏi, Ngọc Linh mới nhớ mình phải đi tập. Vậy là cô nhờ

Gia Huy dẫn đi, Tấn Phong thì cũng lẳng lặng đi đâu đó chẳng ai rõ nữa.

Ngọc Linh rất là dễ thương, cô chịu khó nghe lời bác sĩ đi từng bước

một. Dù mới tập đi nhưng cô đã rất cố gắng. Trong thâm tâm, Ngọc Linh

muốn mình có thể đi lại được, có thể chạy và nhảy vui chơi ở những nơi

mình thích. Cô sợ mình sẽ là gánh nặng của ai đó nên cô càng cố gắng

nhiều hơn.

Nhìn mồ hôi đầm đìa trên gương mặt và ướt cả lưng áo, ai nấy đều nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Trông cô đầy nghị lực và ý chí. Dáng người nhỏ bé của cô cứ bước đi chậm chạp từng chút một, đôi mắt kiên định không thôi làm ai nấy không thể nào rời mắt khỏi.

Thật ra nãy giờ…cô rất mệt, dù là ý chí của Ngọc Linh có mạnh mẽ nhưng

mà việc tập đi thế này mệt lắm và lại khó nữa. Thật là…tội cho cô.

Cô từng chút một đuối sức và ngồi bệt xuống không chịu tập nữa, đôi mắt rưng rưng…

Gia Huy nãy giờ quan sát, anh đã biết cô khá mệt nhưng không ngờ bây giờ cô còn muốn bỏ cuộc nữa. Anh thấy thương cho cô. Anh rất muốn cô tập

tiếp nhưng sợ cô mệt nên…

- Ngọc Linh, cậu mệt rồi sao ? Thôi nghỉ đi…chúng ta đừng tập nữa.

Tấn Phong bất ngờ xuất hiện, anh bực bội khi nghe câu nói ấy. Anh không

ngờ Gia Huy lại khuyên Ngọc Linh như thế…anh càng không ngờ bé con của

anh lại sớm từ bỏ ý định. Anh không muốn chút nào. Anh biết nếu Ngọc

Linh từ bỏ thì cô sẽ không bao giờ cười tươi như xưa bởi cô không còn

vui chơi chạy nhảy nữa, cô sẽ xem mình là gánh nặng, cô sẽ mệt mỏi. Anh

quyết không cho điều này xảy ra.

- Ôi trời, bé con lười rồi. Vậy là mãi mãi không đi được nữa, vậy thì

mai mốt ta sẽ đi chơi một mình bé con ha. Ta sẽ chạy nhảy tung tăng, ăn

những thứ ta thích.

Tấn Phong cố làm dáng vẻ đáng ghét nhất để khích tướng Ngọc Linh. Và…nó

có tác dụng. Ngọc Linh đứng dậy cố bước đi. Tấn Phong đứng đó nhìn cô

không khỏi xót xa, anh định ngăn lại nhưng rồi thôi bởi vì dù sao anh

cũng muốn Ngọc Linh sau này đi lại bên anh.

Cuối cùng cô đã hoàn thành xong, mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng. Cô thì vừa khóc vừa cười nhìn trông ngốc nghếch nhìn lại vô cùng dễ

thương.

Gia Huy đứng bên cạnh thẫn thờ với bao suy nghĩ. Anh không ngờ câu nói

của Tấn Phong lại tác động mạnh đến Ngọc Linh như thế. Anh thật sự không thể không thừa nhận Tấn Phong đang giúp Ngọc Linh. Gia Huy thầm ngưỡng

mộ Tấn Phong.

Tấn Phong thì vui không tả nỗi, anh vội chạy đến với Ngọc Linh, môi anh

cười…một nụ cười thật là tươi. Anh đưa khăn và chai nước mà ban nãy mua

cho Ngọc Linh, rồi dìu cô vào băng ghế. Ngọc Linh thì trong lòng vui

lắm, cô ôm chầm lấy Tấn Phong vì vui mừng. Tấn Phong khá ngạc nhiên

nhưng sau đó anh cũng ôm cô.

Hai người đã thực sự từng bước một đi đến trái tim của nhau. Tấn Phong

và Ngọc Linh đã châm rãi bước đi vào thế giới của nhau mà không hay

biết. Mọi thứ giờ đây đã sang một trang mới.

Bệnh viện giờ

này cũng bắt đầu thưa thớt dần bởi đang gần tới giờ không cho thăm nuôi, ai nấy đều tranh thủ nói vài lời trước khi tạm biệt thân nhân.

Gia Huy giờ đang ở trong phòng bệnh của Ngọc Linh lặng lẽ ngắm cô ngủ.

Anh rất thích, thích nhìn Ngọc Linh. Anh có thể cảm nhận được niềm vui

và ấm áp mà Ngọc Linh đã lan tỏa đến, trái tim nhân hậu của cô có thể

làm cho anh cười dù cuộc sống đã trải qua nhiều đau khổ.

Trong lòng Gia Huy, Ngọc L