
inh đã dần có 1 vị trí quan trọng. Một vị trí
mà khiến cho anh có nhiều suy nghĩ. Đó không đơn thuần là chỗ dành cho
người anh yêu thương mà còn là cho kẻ thù của anh. Gia Huy rất đau khổ,
anh tự hỏi mình có nên tiếp tục yêu Ngọc Linh mà bỏ qua hận thù hay là
phải trả thù mặc kệ thứ tình cảm kia ?
Gia Huy vốn dĩ cũng đáng thương. Anh đã trải qua những biến cố mất cha
và mẹ từ nhỏ bởi thế nên anh không thể nào nhận đủ những tình thương.
Trái tim non nớt của đứa trẻ dần bị thời gian làm cho sắt đá và đầy oán
hận. Từ lâu anh đã không hiểu tình yêu là gì nữa, anh cũng không còn vui tươi như trước. Trái tim anh đã chịu quá nhiều tổn thương bởi thế anh
cần 1 người con gái, 1 người thật sự khiến cho con tim anh ấm áp, khiến
cho anh cảm thấy cuộc sống này đẹp và có ý nghĩa hơn.
Ngọc Linh là 1 cô gái mà lúc nhỏ Gia Huy rất thích chơi cùng. Lúc nhỏ,
cô cũng dễ thương và đáng yêu như bây giờ. Cô luôn làm cho anh mỉm cười
và chẳng thể nào giận cô cả. Tuy là cô hay nũng nịu đôi khi là nhõng
nhẽo đến mức khó chìu chuộng nhưng anh vẫn cố gắng làm cho cô vui. Để
rồi vì mối thâm thù mà anh đã lãng quên, giờ đây gặp lại trái tim anh
mới có cơ hội trở về như xưa.
Anh vẫn luôn nhớ mãi nụ cười đã khiến cho anh thuở còn bé rung động và
mãi đến giờ vẫn thế. Nụ cười ấy vẫn không thay đổi : trong sáng và hồn
nhiên. Anh cũng sợ mình sẽ làm tổn thương đến cô nhưng nếu anh không trả thù thì chỉ sợ cha mẹ không yên lòng bởi năm xưa cha mẹ đã để lại thư
bảo anh nhất quyết phải giết cả nhà Ngọc Linh.
Anh rất đau đớn. Giữa chữ hiếu và chữ tình anh không biết làm sao nữa.
Và từ cơn đau trong trái tim của anh từng chút một lan tỏa đến mắt khiến cho những giọt nước ấm áp trong suốt từ từ rơi trên đôi gò má. Anh nhẹ
nhàng hôn lên trán Ngọc Linh và lặng lẽ rời khỏi.
Tấn Phong đã đứng bên ngoài từ lâu và anh đã hiểu mọi chuyện. Anh hoàn
toàn biết được Gia Huy rất thương Ngọc Linh. Anh có thể cảm nhận được
thứ tình cảm mà Gia Huy dành cho người con gái anh thích đó là tình yêu – một thứ tình cảm còn hơn chữ thích trong anh. Tấn Phong tuy là kiêu
ngạo, đôi khi có lẽ chẳng hiểu gì nhưng trong chuyện này anh hoàn toàn
hiểu bởi Gia Huy cùng hoàn cảnh với anh…thiếu tình cảm của cha mẹ. Có lẽ Gia Huy đã chịu nhiều đau khổ và cậu ấy cần tình yêu hơn anh nhưng anh
lại không chấp nhận nhường Ngọc Linh cho hắn bởi anh biết trong tình yêu của Gia Huy còn có chút hận thù giữa hai nhà.
Tấn Phong cảm thấy trong lòng cũng có chút cảm thông và xót thương cho
Gia Huy. Không hiểu sao lúc này anh lại muốn ôm chầm lấy Gia Huy mà an
ủi con người tội nghiệp đó.
Nụ hôn ban nãy Tấn Phong nhìn thấy, anh quả thực rất rất đau lòng. Dù
biết đó chỉ là 1 nụ hôn đầy yêu thương và có chút đau khổ khi không được nói lên tình cảm dành cho Ngọc Linh của Gia Huy nhưng anh vẫn thấy
không thích. Anh không muốn người con gái khiến anh biết yêu thương lại
bị kẻ khác thích và còn có nguy cơ không trở về bên anh. Tấn Phong quyết định anh sẽ cố gắng để có được trái tim của Ngọc Linh.
Trải qua một
quá trình tập luyện đầy gian lao cực khổ, Ngọc Linh đã không biết khóc
bao nhiêu lần và đổ biết bao nhiều mồ hôi để lại được như hôm nay.
Có thể nói hôm nay Ngọc Linh đã hoàn toàn hồi phục, bữa hôm nay cũng chính là bữa cuối.
Tấn Phong ngồi bên ngoài nhìn Ngọc Linh, anh rất vui vì hôm nay cô đã
trở về như xưa đi lại được bình thường. Trên môi anh không ngừng nở nụ
cười mãn nguyện.
Ngọc Linh cố gắng từng bước một, cô không ngừng bặm môi vì vẫn còn chút
khó khăn trong điều khiển. Môi cô cũng suýt chút là bật máu. Và…cuối
cùng Ngọc Linh đã đi lại được.
- A….đi lại được rồi.
Cô không ngừng cười thật tươi vì vui mừng và trong sự vui mừng đó còn có cả giọt nước mắt hạnh phúc của cô. Hạnh phúc vì mình đã có thể như xưa, làm những gì mình thật sự thích.
Gia Huy đứng bên ngoài rất vui mừng, anh chạy đến cách Ngọc Linh vài
bước và giang vòng tay rộng chờ cô đến. Nhưng cô lại chạy đến ôm Tấn
Phong, ôm anh đầy hạnh phúc.
Gia Huy cảm thấy lòng mình buồn ghê gớm lắm, anh cứ tưởng sự dịu dàng
chăm sóc của anh đã có thể làm cho Ngọc Linh cảm động vậy mà cô vẫn
không chút quan tâm và chạy đến ôm người khác. Lúc đó, anh thẫn thờ đứng đó, đôi mắt ánh lên những tia buồn vô hạn.
Ngọc Linh và Tấn Phong lúc này thật sự đang rất vui. Tấn Phong không ngờ bé con của anh giờ đã đi lại được, đi được 1 cách bình thường mà chẳng
sao nữa, lòng anh rất hạnh phúc. Có thể nói niềm vui trong lòng Tấn
Phong không có gì sánh kịp. Dù cho anh có thấy một số tiền lớn trước
mắt, Tấn Phong cũng chẳng thèm màng tới nữa là.
Ngọc Linh thì hiện tại rất vui, cô nhảy nhót, ôm Tấn Phong. Ngay từ giây phút cô đã biết mình đi được, cô đã muốn chia sẻ niềm vui này cho Tấn
Phong. Ngọc Linh đôi lúc cũng tự hỏi bản thân mình là tại sao cô chỉ
muốn gặp Tấn Phong nhiều hơn, muốn thấy anh cười và hạnh phúc. Ngọc Linh vẫn còn nhớ rõ giây phút đầu tiên cô gặp anh. Đó là giây phút cả 2 bắt
đầu quen và trở thành kẻ thù. Trong đôi mắt anh lúc ấy hoàn toàn không
có tí gì là niềm vui cả.