Old school Swatch Watches
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325350

Bình chọn: 9.5.00/10/535 lượt.

phụ nữ dịu dàng bất chợt cất lên, có thứ gì rất to trượt ra khỏi góc tường phía trước.

“Á…” Một tiếng thét khủng khiếp phá tan không

gian yên tĩnh, Nhạc Mai Sương quay người, điên cuồng lùi về phía sau tìm lối thoát. Sau lưng Mai Sương, Vu Nhã đầu người mình rắn đang dang đôi tay xám ngoét hướng tới phía cô với những tràng cười vui vẻ…



Khi Diệp Thanh Lệ xuất hiện trước mắt Nhạc Mai

Sương thì cô đã mấp mé bờ vực suy sụp. Siết chặt cánh tay người yêu, cô như người chết đuối vớ được cọc, nhất định không chịu buông ra.

“Anh Thanh Lệ, anh đi đâu vậy? Em sợ quá, tưởng

không ra được nữa.” Mai Sương sà vào lòng người tình, những giọt lệ tủi thân bất giác tuôn trào.

“Tiểu Sương, cô rất yêu tôi phải không?” Lạnh

lùng cúi xuống nhìn mỹ nhân đang dựa vào ngực mình, lời Thanh Lệ chẳng

chút hơi ấm: “Tiếc rằng… người tôi yêu không phải là cô”.

“Anh bảo sao?” Như tiếng sét đánh giữa trời

quang, Nhạc Mai Sương kinh ngạc, chỉ biết đứng nguyên tại chỗ: “Anh bảo anh… không yêu em?”.

“Đúng, tôi không yêu cô”, chàng trai cười khinh

bỉ, đẩy mạnh Mai Sương ngã lăn xuống đất: “Cô quen thói bướng bỉnh ngang ngược, mà tôi bình sinh ghét nhất loại con gái như thế”.

“Không thể nào, anh nói dối.” Đờ đẫn, Nhạc Mai

Sương cất tiếng yếu ớt như chỉ để mình nghe. Không dễ dàng bỏ cuộc, cô

ngước nhìn Diệp Thanh Lệ cao lớn: “Anh nói dối! Lần nào đến nhà em, anh cũng nhìn em tình tứ yêu thương đến thế, ánh mắt đó chỉ có thể xuất

hiện khi nhìn người yêu! Anh từng nói chỉ cần những kẻ chướng mắt biến

mất, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, sao giờ anh lại trở mặt? Vì

sao?”.

“Do cô hiểu nhầm đấy chứ”, chàng trai cười phá

lên, ánh mắt lại càng lạnh băng: “Là cô cứ thích tự lừa dối mình, cho

nên không hề nhận ra từ đầu đến cuối trong mắt tôi chỉ có Nhạc Vi, chứ

chưa bao giờ có cô”.

“Em không tin! Em làm bao nhiêu việc như vậy, đến giết người cũng chẳng từ, tất cả cũng chỉ vì muốn được ở bên anh, sao giờ anh lại không thừa nhận mọi chuyện chứ?”

“Hừ, giết người là cô hoàn toàn tự nguyện, tôi

đâu có ép. Lẽ nào cô không biết tự tư duy sao? Không biết việc gì nên

làm, việc gì không nên sao?” Cười giễu cợt và rời mắt khỏi Nhạc Mai

Sương đang ngây người, ánh mắt tăm tối của Thanh Lệ chuyển đến phía cuối hành lang: “Nhưng mà Tiểu Sương, chắc cô đã từng nghe câu ‘Thiện có

thiện báo, ác giả ác báo’ chứ? Lúc giết Vu Nhã, cô có bao giờ nghĩ đến

rồi một ngày linh hồn cô ta sẽ quay về tìm cô không? Xem kìa, báo ứng

của cô đang đến đấy”.

Cùng với tiếng cười băng lạnh của Diệp Thanh Lệ, một đuôi rắn đen sì vừa to vừa dài bỗng từ đâu thò ra sau lưng Nhạc Mai Sương, rồi bắt đầu cuốn quanh chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo của cô.

“Á…” Một tiếng gào vang lên, cái đuôi thô đen dần siết chặt lại, Nhạc Mai Sương trợn tròn mắt như vẫn không tin hình ảnh người yêu đang tựa mình vào góc tường xem trò vui trước mắt: “Diệp

Thanh Lệ, vì sao anh… vì sao anh không cứu em, anh… khụ khụ… anh có còn nhân tính không?”.

“Nhân tính? Ha ha ha… Cô lại nói đến nhân tính

với tôi à?”, Thanh Lệ phá lên cười, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì thú vị lắm: “Thành thật nói cho cô biết, ta vốn dĩ chưa bao giờ là

người, nên làm sao có nhân tính được”. Cùng với câu nói đó, toàn thân

chàng trai bỗng phát ra ánh sáng màu lục, lập tức một con rắn xanh lá

trúc cực lớn xuất hiện trước mặt cô gái, thân hình dài đến mười mấy mét vươn thẳng lên cao, đôi mắt xanh lè cuộn lên tầng tầng lớp lớp ánh băng lạnh.

“Anh…” Kinh khiếp há hốc miệng, Nhạc Mai Sương

chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Bị nhấn chìm trong

nỗi tuyệt vọng pha lẫn cơn nghẹt thở, cảnh cuối cùng lọt vào ý thức cô

là cái lưỡi đỏ tươi của con rắn xanh cùng con dao nhọn trong tay Vu Nhã đã biến thành quái vật vung lên trên đầu mình…



Cùng lúc đó, phía bên kia của ảo tưởng, Nhạc Mộ

Thạch bị dồn vào thế tuyệt vọng. Trước mặt là con rắn quỷ mang khuôn mặt Nhạc Mai Thành, sau lưng là bức tường sừng sững lạnh lùng vô cảm. Hai thứ mới nhìn tưởng như chẳng hề có chút liên quan ấy lại đang chặt đứt hoàn toàn con đường sống cuối cùng của ông.

“Nếu… nếu con thật sự là Tiểu Thành thì hãy tha

thứ cho bố! Bình thường bố vẫn thương anh em con nhất, chẳng có lý do gì con lại đi hại bố, phải không?” Cố trấn tĩnh, Nhạc Mộ Thạch làm bộ mặt vui vẻ để xoa dịu con yêu quái đáng sợ kia: “Tránh đường ra được

không? Để bố qua đi mà!”.

“Hừ! Ông thương nhất chính là bản thân ông thì

có”, con rắn cười quỷ dị, lúc lắc cái đuôi dài thượt của mình: “Để cưới tiện nhân Vu Nhã, ông đã lên kế hoạch vu oan giá họa hòng bỏ mẹ tôi,

nhưng ông không bao giờ ngờ rằng mẹ tôi lại thật sự đem lòng yêu thương người đàn ông đó và có con với ông ấy. Đấy là sai lầm lớn nhất của ông, cho nên nhằm giữ thể diện, ông lập tức ly hôn với mẹ. Cuối cùng sau

khi mẹ và người đàn ông kia bị bệnh nặng, để được tiếng nhân nghĩa, ông bèn đem đứa trẻ sắp trở thành mồ côi về nuôi. Nhưng ông chưa bao giờ

nghĩ rằng chính vì sự ích kỷ của ông mà mẹ tôi mới chết, bây giờ ông

lấy quyền gì để yêu cầu tôi tha cho ông?”.

“Tiểu Thành, con nghe bố