
làm sao có thể tin tưởng tình yêu? Loại tình cảm này nháy mắt sẽ hóa thành cảm xúc hư ảo, thời gian ở trước mặt thật hèn mọn, ở dưới lời nguyền rủa lại có vẻ nhỏ bé đến buồn cười.
“xem đi, bị tôi nói trúng đi?” cô tụy nói.
“có lẽ, nguyên nhân ta không tin, ta mới càng muốn chứng minh.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch.
“không có gì hay chứng minh, tôi mới không nghĩ cùng anh có thể chiến thắng trò chơi này, cuối cùng vẫn là anh muốn giết tôi, tại sao lại còn muốn lãng phí thời gian.” Cô cả giận nói.
“cô trốn cũng không được a, Mộ Hiền, cô đã quên mình là trợ lý của ta sao? Từ hôm nay trở đi, cô phải ở trong này, trừ phi được ta cho phép, đi đâu cũng không được.” hắn cười.
“cái gì? Anh…” cô kinh hãi biến sắc.
“đúng rồi, thuận tiện nhắc tới, cha mẹ cũng em trai cô đều bọ chúng ta theo dõi, nếu cô trốn, bọn họ liền gặp tai họa. vì an toàn tính mạng bọn họ, cô vẫn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn cười đến tuấn mỹ câu hồn.
Cô sợ hãi dị trừng mắt hắn, bị dọa choáng váng.
Đây chân chính là Đông Phương Phong Hoa, một tuấn mạo thiên tiên, tâm địa lại lãnh cứng rắn ác độc ma quỷ!
Cái này thảm, xong đời, [ Đông Phương Mỹ Nhân '> muốn cô bán không phải cái gì này nọ, cái bọn họ muốn nàng bán là tính mạng của cô!
Cô chết chắc rồi. Giờ phút này, Triệu Mộ Hiền có thể hiểu
được tâm tình của bốn anh em nhà Đông Phương. Bởi vì, cô cũng giống như
bọn họ, số trời ấn định ngày chết đã đến, loại cảm giác này, thật là một loại tra tấn đáng sợ.
Sợ hãi của cô không thể kể cho bất kỳ ai, di động bị mất, cơ hồ cô cùng thế giới bên ngoài chặt đứt quan hệ, hơn
nữa bị Đông Phương Phong Hoa uy hiếp, cô chỉ có thể nói với người nhà
mình, nói dối rằng bản thân rất được coi trọng, lão bản muốn đem cô đến
Trung Quốc công tác khoảng một tháng, ba mẹ thật đúng, nghĩ cô gặp vận
tốt, chủ động giúp cô đóng gói hành lý, tự mình vui vẻ đưa tiễn cô ra
cửa.
Ô, thật bi ai, số cô sao lại khổ như vậy? làm sao lại gặp ngờ một người như Đông Phương Phong Hoa thế?
Hắn áp giải cô về nhà, hắn dùng khuôn mặt tuấn mỹ vô hại để mê hoặc cha mẹ cùng em trai cô, lại dùng cả cử chỉ
nhã nhặn đa lễ giả mây sa sương sớm lừa người nhà cô nhất trí đồng lòng
ủng hộ hắn, khoa trương hơn là, lão ba cô thậm chí còn ám chỉ cô nếu có
thể câu được rùa vàng như vậy thật tốt quá…
Thưa lão ba, rùa vàng này có độc a! Hơn
nữa tâm cơ sâu vô cùng, thừa dịp về nhà, trộm tra xét máy tính mà máy
tính lại là của cô, mới phát hiện rõ ràng cô căn bản không có ký bất cứ
lệnh triệu tập nào từ [ Đông Phương Mỹ Nhân '>, cái gì mà vạn người mới
có một người trúng cử, còn muốn làm một buổi tổ chức tuyển nhân viên
khoa trương như vậy, kết quả, hoàn toàn đều là Đông Phương Phong Hoa quỷ kế, dẫn cô mắc câu vào.
Trứng thối, đại phôi đản!
Cô trừng mắt nhìn Đông Phương Phong Hoa phía trước, ở trong lòng thầm mắng.
Hắn đột nhiên đứng lại, xoay người nhìn cô.
“Cô đang mắng ta sao? Mộ Hiền.”
Cô trừng lớn hai mắt, sợ tới mức che
miệng lại, mãnh liệt lắc đầu. Người này tám phần là yêu, ngay cả ở trong lòng mắng hắn đều nghe thấy?
Đông Phương Phong Hoa nhìn cô không đánh động tác đã tự khai ra, không khỏi gây cười.
Thật tốt nha, còn có một chút phản ứng, quả thực tựa như tiểu sủng vật cẩu (chó con). (anh ý chỉ chị ý như con cún con)
“Hai tuần sau Lỗ Mặc đại sư sẽ tới Đài
Loan, cô cùng ta cùng đi ra sân bay tiếp đón, ông ấy nói muốn gặp cô
thật nhanh.” Đông Phương Phong Hoa nhịn cười, báo trước hành trình.
“Lỗ Mặc đại sư? Ai a?” Cô ngẩn người.
“Là đại sư phong thuỷ chúng ta vừa tìm được, ông ấy rất am hiểu về giải rủa.”
“Nga nga, chính là kẻ chủ mưu muốn giết
tôi a, như thế nào? Ông ta muốn tới xem xét quá trình các người giết tôi sao?” Cô tức giận nói.
“A…… Có lẽ nga.” Hắn cười khẽ.
Cô mặt nhăn nghiêm mặt, không nghĩ tới
hắn ngay cả tâm một chút từ bi đều không có, hắn lại còn có thể trào
phúng cười được, thực quá đáng.
“Đừng cau mày, đến, sáng sớm không khí
không tốt, chúng ta ra toà viên đi một chút.” tương phản với mặt thối
của cô, hắn thoải mái thoải mái mời cô đi hướng bình đài phòng ngoài.
Cô lẩm bẩm đi ra cửa sổ sát đất ngoại mộc chế nhìn bồn phun nước , đài phun nước cùng cỏ tề bình bên ngoài mặt,
vừa lúc có thể tăng thêm phần lục ý viên cảnh của Đông Phương gia.
“Phong Hoa, Lỗ Mặc đại sư sẽ đến đây
sao?” Đông Phương phu nhân cùng lão phu nhân vừa lúc ở sân nhà sau tản
bộ, thấy bọn họ hai người đi ra, lên tiếng hỏi.
“vâng.”
“cho Mộ Hiền đi ra ngoài như vậy có thể gặp nguy hiểm không?” lão phu nhân vẻ mặt thân thiết.
“đúng vậy, Mộ Hiền đối với chúng ta quan
trọng như vậy, mẹ thấy vẫn nên để cô ấy ở lại trong nhà chờ…” Đông
Phương phu nhân cũng nói.
Triệu Mộ Hiền trên mặt che kín những
đường hắc tuyền, thật sự trăm mối cảm xúc ngổn ngang a! người ngoài
không biết còn tưởng rằng hai vị phu nhân này coi cô như bảo bối cỡ nào, nhưng trên thực tế các vị này cũng chỉ sợ là cô có chạy trốn khỏi chỗ
này hay không thôi.
“đừng lo lắng, bà nội, mẹ, vì người nhà
của mình, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Đông Phương Phong Hoa sờ sờ
đầu của cô,