
hắn……
Đối hắn…. kỳ thật sau khi hồi tưởng, trong lòng cô so với ai khác đều rõ ràng, phụ nữ có thể để cho một người đàn ông tùy ý hôn môi âu yếm
mình, chỉ có một nguyên nhân, thì phải là__
Cô thích hắn, phi thường phi thường thích,
Biết rõ hắn muốn giết cô, biết rõ trong đầu hắn có bao nhiêu ý định
đen tối, nhưng cô vẫn không thể tự kiếm bản thân mà đi vào, ngay cả hiện tại ngồi cạnh hắn, nghe trên người hắn phát ra hơi thở, nhìn ngón tay
thon dài của hắn, cô đều mặt đỏ tim đạp, khó thở.
Mi thật không có thuốc chữa, Triệu Mộ Hiền! cô ám thở phì phò, ở trong lòng gào thét.
Cảm tình phía trước hỗn độn như sương mù, đều tại một đêm gần gũi làm cho thức tỉnh, có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Phong Hoa, cô
đã bị lạc, bị lạc trong mỹ mạo của hắn, hắn mỉm cười, hắn dùng phương
thức đặc hữu vây khốn cô, không chỉ muốn bắt được người của cô, còn muốn cô tự động dâng lên tấm lòng của mình. Nam nhân này nguy hiểm thực đáng sợ, không nên nói ra, chỉ sợ cô thực sự cam tâm vì hắn mà trở thành vật tế thần……
“làm sao vậy? cô không thoải mái sao?” Đông Phương Phong Hoa quay đầu xem cô.
“vô dụng….” cô cúi đầu, không dám nhìn hắn,
“cô còn để ý chuyện hôm đó sao?” hắn bỗng nhiên nhắc tới.
Cô cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng ngẩng đầu, cực lực phủ nhận: “hôm đó chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ.”
“vậy là tốt rồi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tiết mục
vui ngoài lề, không cần thiết phải để trong lòng.” Hắn thản nhiên nói.
Chuyện vui đùa? Hắn trả lời làm cô hơi hơi đau lòng, cô cắn răng, bật thốt lên nói: “đối với anh có thể đó là chuyện vui đùa, nhưng với tôi
mà nói đó là lần đầu tiên……”
“a? nguyên lai cô thật để ý nha?” đôi mắt hắn khinh nghễ.
“vô dụng, tôi không phải để ý, tôi chỉ là….chỉ là…..” cô không thể lý giải, chính mình giờ phút này còn đang mâu thuẫn, cũng hy vọng hắn đã
quên, lại không hy vọng hắn mỗi khi nói chuyện lại nhắc đến.
“chính là như vậy? thật đáng tiếc ta vẫn làm chưa xong sao?” hắn xoay mình khuynh hướng cô, ác liệt thổi khí vào mặt cô. Cô hách nhất đại
kiêu, lui đến sát cánh cửa, hổn hển: “mới không phải…. anh đừng ở đó mà
nói bậy bạ gì đó?”
“ta nói bậy? cô không phải vội vã muốn bỏ tấm thân xử nữ này, mới chủ động dụ hoặc ta sao?” hắn càng lại gần sát cô.
“tôi….” Cô một trận ngậm miệng.
“tuy rằng cô thất bại, nhưng vẫn còn khoái cảm, cô lại còn tức giận
cái gì? Hôm đó, cô rõ ràng có cảm giác rất mãnh liệt….” hắn cổ ý ở bên
tai cô nói nhỏ, giọng nói trầm thấp.
Cô kinh ngạc trừng mắt hắn, khẩn trương nhìn đến người lái xe trước
mặt liếc hắn một cái, phát ra từng tiếng, kích động lắp bắp thấp giọng
nói: “anh…anh anh anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu….”
“không hiểu? làm sao có thể không hiểu? là ai ở trong lòng ta rên rỉ thỏa mãn__”
“không cần nói! Không cần nói nữa…” hai gò má cô lửa nóng đến tận lỗ tai.
Hắn thấy cô nổi giận chịu không nổi, khẽ cười một tiếng, lui lại về chỗ, đối chính mình thầm than một hơi.
Ai! Mới nói cần phải bảo trì khoảng cách với cô, nhưng cứ nhìn đến
khuôn mặt tròn tròn cùng ánh mắt tinh tế mị mị của cô, liền không nhịn
được mà chọc ghẹo cô, xem ra, thật sự sắp biến thành thói hư của hắn
rồi.
Kế tiếp, cô tức giận đến không để ý hắn, hai người cứ như vậy cứng
nhắc, một đường đi đến sân bay, xe dừng lại ổn định, Đông Phương Phong
Hoa liền xuống xe dẫn đầu, cũng dặn lái xe ở lại đợi.
“Mộ Hiền, cô xuống xe với ta đi tiêp Lỗ Mặc đại sư.” Hắn hướng cô nói.
Cô trừng hắn liếc mắt một cái, vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau hắn, đi tiếp khách.
Theo thường lệ, Đông Phương Phong Hoa một thân tây trang thẳng tắp,
tóc dài phiêu dật, lập tức khiến cho mọi người chú ý, nhưng làm gì nói
đến người khác? Chính cô cũng như thế, nhìn đến không chớp mắt.
Cả ngày ở Đông Phương gia nhìn bốn phong hoa tuyệt đại mĩ nam, ánh
mắt bị sắc đẹp của bọn họ làm cho hỏng mất rồi, nhưng vừa ra bên ngoài,
xung quanh mình đều là phàm phu tục tử so với Đông Phương Phong Hoa tuấn dật siêu phàm liền lập tức tỏa sáng.
Một thân cao 180 mấy cm, phong thái đi đứng phong hoa, giơ tay nhấc
chân tự nhiên biểu lộ hơi thở quý tộc, đều làm cho mọi người chung quanh nhìn không chuyển mắt.
Cô nghĩ, ai có thể không thích hắn chứ? Muốn yêu thích hắn giống như hô hấp vậy, rất dễ dàng a!
Cho dù biết đây là bề ngoài thiên tiên tuấn mạo, ẩn chứa lòng dạ xấu
xa đến cỡ nào, đại khái không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được
hắn….
Cho nên, cô mới càng muốn chạy trốn! nếu không trốn thoát cô thực sự sẽ phải chết.
Âm thầm nhấp lại khẩu khí, dùng sức thu hồi ánh mắt dính trên người
hắn, cô quan sát trái phải nhìn đến đám người cùng hoàn cảnh…. (cùng vẻ
bình thường như chị ý á)
Đây là lần đầu tiên cô được đi ra bên ngoài từ khi bị giam lỏng, tận dụng thời cơ, cô phải lợi dụng thật tốt…….
“đại sư!” Đông Phương Phong Hoa hô một tiếng, tiến ra đón.
Cô chạy nhanh ngẩng đầu nhìn phía trước, chỉ thấy lão nhân khô quắt
khô gầy tay chống gậy, mặc một bố sam bụi, lắc lắc lắc lắc đi chậm đến.
Trừng mắt đại sư Lỗ Mạc trước mắt, trong đầu cô ý niệm thứ nhất xuấ