
vừa ngố nhưng thật ra thì lại là người không
ngốc, anh ta còn có sở trường nắm được vấn đề cốt lõi của người khác mà
bắt đúng mạch, chẳng hạn như ở nhà Vương Bồi, anh ta cũng rất thông minh biết lấy lòng Thái Hậu, lại còn dùng hình tượng đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, ngây thơ nữa. Tới nơi này, anh ta cũng hiểu rõ trong xe chỉ có nói chuyện với Lô Lâm là hay nhất nên về sau cùng cô nàng nói chuyện rất
hợp nhau. Tên ngốc này, có phải ngốc nghếch đều do là sự tưởng tượng của cô mà ra không.
Vương Bồi đang rung đùi đắc ý nghĩ thế
thì điện thoại reo lên, vừa lấy ra cô lập tức cực kỳ vui sướng đứng dậy, ghé điện thoại cười nói rõ to: “Bệ hạ, xin hỏi có chuyện gì không?”
Thái Hậu cười hỏi cô có khoẻ không, sau
đó lại hỏi về Ngao Du, có mang theo quần áo không, mang huốc cảm không,
khuyên đừng ăn linh tinh ở bên ngoài…làm cho Vương Bồi tím mặt lại rồi,
giọng ấm ức bảo: “Mẹ, con và Ngao Du, rốt cục ai mới là con của mẹ đây?”
“Hây da, con bé này, sao lại nói thế hả?” Thái Hậu có chút chột dạ, hạ giọng nói. Vương Bồi định bực mình lên lần nữa định giải thích với bà rằng mình mới là người quan trọng thì bỗng
Ngao Du xoay người sang nhanh tay cướp điện thoại di động của Vương Bồi, bộ mặt lập tức trông vô cùng ngây thơ, trong sáng, đáng yêu, nũng nịu
nói vào phone: “Dì à, con là tiểu Du đây….”
Hai người cứ “mẹ mẹ con con” buôn chuyện
hàng giờ liền, mãi sau Vương Bồi thấy điện thoại không còn pin mấy thì
vẻ mặt bỗng chốc đen lại. Ngao Du thấy vậy mới nói nhanh chào Thái Hậu
rồi im miệng bộ dạng mất hứng đem di động trả cho cô, miệng còn lải
nhải: “Đồ nhỏ mọn”
Vương Bồi nghĩ cô phải là người phát điên thì mới đúng chứ.
Cô không muốn cãi nhau với anh ta, nhận lấy diện thoại xong thì gọi điện cho Vương giáo sư, cô muốn mách cha!
Hơn mười giây mà đầu bên kia vẫn không có tín hiệu gì, không biết Vương giáo sư chiếc điện thoại đi tới đâu mà
tín hiệu không có nữa. Trong lòng Vương Bồi tràn đầy giận dữ không có
chỗ giải thoát, mặt đều nghẹn tím lại rồi.
Chu Tích Quân ngồi bên thông cảm vỗ vỗ
vai cô, muốn an ủi vài lời, nhưng vừa định mở miệng thì cũng không biết
nói gì, tìm một chiếc lọ của Vương lão cất ở dưới đưa cho cô, cười khổ
bảo: “Lấy này, hạ bớt nhiệt”
Vương Bồi bỗng cảm thấy anh thật là một con người tế nhị.
Cô quyết định không thèm nói chuyện với Ngao Du nữa, anh ta muốn làm gì thì làm, muốn đùa với ai thì đùa.
Buổi tối cả đoàn dừng xe ở ngoại ô thành
phố C, ngủ tại một khách sạn, Vương Bồi và Lô Lâm một phòng, Ngao Du và
Chu Tích Quân một phòng.
Ngao Du bỗng chốc không vui, nhấc tay tỏ ý phản đối: “Tôi không muốn ở cùng phòng với anh ta” Anh ta nói rồi sợ
hãi nhìn về phía Vương Bồi, trong mắt loé lên nét đắc ý.
Vương Bồi thấy không ổn, buông vội hành
lý, lấy tay che miệng anh ta lại, còn chưa kịp kéo vội anh ta ra xa thì
anh ta đã vui vẻ nói ra: “Tôi muốn ở một phòng với Vương Bồi Bồi”
Mọi người đều giật mình sửng sốt, nét mặt ai cũng đều hiện lên vẻ tò mò, vừa buồn cười, vừa hiểu rõ, lại càng vui hơn khi thấy người gặp hoạ…
Lão Trương vốn là người từng trải, cũng
giả vờ không nghe thấy anh ta nói với mọi người tự phân phòng, bổ cung
thêm một câu: “Mọi người nếu ai thắc mắc gì thì xin mời tự họp lại giải
quyết” Nói xong, cười hì hì nháy mắt Vương Bồi, vẻ mặt đầy trêu chọc.
Vương Bồi bỗng chốc có một ý tưởng là muốn giết người rồi!
Vào trong phòng cô lập tức đóng cửa lại,
còn hung hăng cảnh cáo Lô Lâm là cấm không được mở cửa. Lô Lâm thấy cô
sắp phát hoả thì cũng không dám trêu nữa, mặt mũi nghiêm túc hẳn. Hai
người đang dọn dẹp trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài,
giọng Ngao Du muốn lấy lòng truyền từ ngoài cửa vào tận trong phòng:
“Vương Bồi Bồi, tôi mua cho cô dưa hấu nè, cô mau mở cửa đi”
Vương Bồi cũng lười quay đầu lại, trong
đầu Lô Lâm cũng thấy buồn cười thực sự, ngại mặt mũi Vương Bồi nên cũng
không dám làm gì.
Ngao Du ở ngoài gọi to một lần nữa Vương
Bồi vẫn không thèm trả lời. Lô Lâm thấy vậy cũng không hay nên định đáp
với Ngao Du, còn chưa kịp mở miệng đã bị lời Vương Bồi cắt ngang, đưa
cho cô nàng một hộp dầu cù là, bảo: “Cậu giúp mình bôi thuốc chút, tối
qua bị muỗi cắn, bây giờ vẫn còn ngứa đây này”
Cô ngẩng đầu lên thấy trên cổ lộ ra hai
vết đỏ đỏ, Lô Lâm bỗng bị doạ sợ kêu to: “Ông trời ơi, cậu bị cái gì
cắn, sao mà đỏ dễ sợ thế?” Đỏ đến nỗi cảm giác như sắp chảy máu ra vậy,
trông thật đáng sợ.
Bản thân Vương Bồi nhìn không thấy nên
vừa nghe Vương Bồi nói vậy cảm thấy vô cùng khó chịu vì thế bảo cô nàng
nhanh chóng bôi thuốc cho mình. Lúc Lô Lâm vừa lấy thuốc mỡ ra bôi thì
nghe thấy cửa phát ra “chi nha” một tiếng, rồi Ngao Du cười hì hì vọt
tới.
“Anh vào bằng cách gì thế?” Lô Lâm kinh ngạc quá đỗi quên cả chuyện bôi thuốc cho Vương Bồi, cười cười hỏi anh ta.
Ngao Du cười tủm tỉm nhìn Vương Bồi, bộ
dạng trông rất ngoan hiền “Tôi đi ra tiền sảnh hỏi người tiếp tân lấy
chìa khoá” Nói xong chạy tới trước mặt Vương Bồi, nhìn thoáng vào cổ áo
của cô, mặt mũi bỗng nhăn lại, sốt ruột nói: “Ây da, làm sao mà sưng to
vậy chứ, làn