Long Thái Tử Báo Ân

Long Thái Tử Báo Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323555

Bình chọn: 8.5.00/10/355 lượt.

, chỉ hiện lên hình dáng

thôi. Chu Tích Quân đi tới cửa sổ mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào, mí

mắt Ngao Du động dậy rồi từ từ lặng lẽ mở ra.

“Vương Bồi Bồi” anh ta há mồm, nói giọng

yếu ớt. Giọng có chút khàn, lại trầm thấp, nghe làm cho người ta có chút thương cảm. Cả đêm anh ta say, mặt mũi trắng bệch, môi khô héo, còn

tróc một ít ra, thoạt nhìn trông bộ dạng có chút đáng thương.

Ngao Du vốn không phải người như thế,

bình thường lúc nào trông cũng sáng sủa, bộ dạng nhanh nhẹn, hay nheo

mắt cười, lại vừa ngốc nghếch mơ màng, thỉnh thoảng thì lại chạy tới

trêu chọc cô bị cô mắng, mà cho dù bị mắng thì da mặt cũng rất dầy,

chẳng bao giờ tỏ thái độ gì cả.

“Tôi khó chịu quá” Anh ta nhỏ giọng làm

nũng, trong ánh mắt còn có chút hơi đầy nước chớp chớp, nhìn rất giống

chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Lòng Vương Bồi trùng xuống, cô tự dưng

mất hứng, không thể phát hoả lên với anh ta được. Cô kệ anh ta và Đổng

Thiến vậy. Anh ta vốn chỉ là một tên ngốc nghếch, không hiểu chuyện, quá ngốc, cô tức với anh ta làm gì, cần gì phải làm ầm lên với anh ta.

“Tôi đi nấu cho anh chút cháo, à, được

rồi, trước tiên anh cứ đi tắm rửa đi, nhìn trông khó coi chết lên được

vậy” Vương Bồi nhỏ giọng bảo anh ta một câu, sau đó thì đứng dậy. Ngao

Du đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, đôi mắt nhìn cô mong ngóng, nhỏ giọng cầu xin: “Cô đừng đi mà, nói chuyện với tôi một lát đi”

Lúc nói anh ta lại nhìn chằm chằm vào Chu Tích Quân, mắt chớp chớp, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ thì rõ cả.

Chu Tích Quân là người vừa thông minh lại biết chăm sóc người, lập tức liền hiểu đứng dậy bảo: “Tôi đi xuống làm

chút gì đó cho anh ăn” Nói xong, nháy mắt với Vương Bồi, nhẹ nhàng đi ra cửa, còn Vương Bồi thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Ngao Du cố nói chuyện với Vương Bồi,

giọng lộn xộn, nào là anh ta uống rất nhiều rượu, nào là ai oán bảo khó

chịu, lại thỉnh thoảng nhìn cô mong ngóng xem xét, rồi lại mếu máo ấm ức bảo: “Cô không thích tôi đúng không…”

Bộ dạng của anh ta lúc này trông có vẻ

rất đáng thương, ánh mắt ngập nước, hình như sắp khóc. Tâm tư Vương Bồi

lại run rẩy, cũng không còn cách nào chỉ khẽ cắn môi, nhỏ giọng bảo anh

ta: “Tôi sao lại không thích anh được. Anh rất ngoan ngoãn, tôi rất

thích anh”

“Nhưng mà…cô lại đánh tôi..” Anh ta lên án hành động phạm tội của cô, bộ dạng trông rất thương tâm, cô đơn.

Vương Bồi thấy ngượng ngùng dịch ra chút, nhỏ giọng giải thích: “Chuyện kia….tự dưng anh cứ tiến sát tôi như thế, ..tôi…là theo phản xạ có điều kiện, nhưng không phải cố ý nhằm vào anh

đâu…”

Nói xong lại có chút lo lắng, ánh mắt lại mở to, nhìn anh ta nghiêm túc: “Sau này anh đừng có làm bậy, đối với

con gái đừng có động chân động tay. May là gặp tôi, nếu mà là người khác thì không chừng anh còn bị một đạp vào gốc rễ của anh là thiệt mạng

ngay”

Ngao Du lại giọng ấm ức: “Tôi…tôi đâu có

động chân động tay gì đâu, tôi thấy vết sưng trên cổ cô, định bôi thuốc

cho cô thôi mà” Nói xong, cả khuôn mặt trắng bệch của anh ta lại đỏ rực, còn ra vẻ nghiêm túc thực sự: “Tôi chỉ là muốn….liếm một cái vào vết

sưng của cô….thì nó sẽ khỏi thôi mà…”

Vương Bồi lại vung tay lên tát một nhát…..

Lúc này tay còn chưa kịp đưa lên thì Ngao Du đã nhanh nhẹn tránh được, hai tay cực nhanh đến mức không giống lúc

nãy say rượu, chưa tỉnh hẳn. anh ta cười hề hề nhìn Vương Bồi, bộ dáng

trông vừa đắc ý vừa đáng ghét, kéo kéo cạp quần, mê đắm nói: “Vương Bồi

Bồi, cô có muốn tắm cùng tôi không?”

Vương Bồi lắc lắc đầu đi ra ngoài. Cô

nghĩ chắc mình bị điên rồi, còn ngốc đến mức đến xem anh ta nữa, tên kia xứng đáng uống rượu cho chết đi.

Nhưng tâm tư lại trở nên tốt hơn chút, cứ nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Ngao Du là cô nhịn không được phì cười.

Không bao lâu thì thời tiết cũng đẹp hơn, mây đen đã tan, mặt trời ló ra, chiếu ánh nắng xuống không giống như

nửa tiếng trước bầu trời mây đen dày đặc.

Vương Bồi vẽ cũng vẽ chưa xong bức hoạ

bỗng cảm giác không thể nào vẽ thêm được nữa. Phong cảnh trong tranh có

vẻ ảm đạm, ưu thương, mọi đường nét đều toát lên vẻ đau thương, tựa như

thời tiết ngày hôm qua vậy. Nhưng hiện giờ, ngoài cửa sổ bầu trời trong

xanh, mặt trời chiếu sáng, một chút cảm xúc bi thương trong lòng Vương

Bồi cũng không có nữa.

Lô Lâm đứng phía sau cô cau mày nhìn, trông rất ngạc nhiên, “Bồi Bồi à, hình như nét vẽ của cậu thay đổi khá nhiều”

“Hả?” Vương Bồi quay đầu lại nhìn cô

nàng, lòng rộn rã: “Cậu cảm thấy thế nào?” Tự bản thân cô lúc đặt nét

bút vẽ cũng có cảm giác khác thường, nhưng không biết thay đổi này là

tốt hay xấu, mà cô thì không muốn như thế.

Lô Lâm cười rộ lên, nói thực: “Bồi Bồi à, cậu làm cho người ta sợ rồi đó” Thị xã J có rất nhiều trẻ nhỏ, lúc còn

nhỏ đã bắt đầu học vẽ rồi, nhưng giống như tài năng trời cho của Vương

Bồi, lại xuất thân từ danh môn thì không phải nhiều. Từ bé cô đã nhận

được nền giáo dục nghệ thuật chính thống rèn rũa, hun đúc, đến khi lớn

lên lại trải qua trường mỹ thuật tốt nhất, sau khi tốt nghiệp lại được

nhận vào dạy ở trường Đại học, chính là học viện nổi tiếng


Old school Swatch Watches