
. Anh ta mới đi được vài bước thì bỗng cảm thấy có chút khác lạ quay lại nhìn chỉ
thấy mấy người bạn vẫn đứng im một chỗ như mọc rễ vậy, mặt bỗng đỏ bừng
lên.
“Các người…”
“Trương Mậu Lâm à, anh đừng giận. Chúng ta hiện giờ đến cả đồ ăn còn
không có, nếu đi tiếp, nhất định sẽ không quay trở về được” Từ Khiết nhỏ giọng bảo: “Hơn nữa, người ta vừa mới cứu mạng chúng ta, anh nói một
câu cảm ơn cũng chưa thế mà còn có thái độ như thế, cứ tưởng mình là đại thiếu gia sao. Anh là đại thiếu gia, tôi cũng không phải người hầu của
anh, không nhất thiết phải đi theo anh đâu. Nếu đi thì anh bảo người
khác cùng đi với anh đi” Cô nàng nói xong thì thản nhiên liếc qua Trần
Kỳ Trúc một cái, xem thường.
Cảnh Thích vốn là người hiền lành, cũng nhanh nhẹn nhìn sang phía
Ngao Du xin lỗi, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn: “Thực sự xin lỗi, là chúng
tôi đã liên luỵ mọi người. Nhưng hiện giờ thực sự là….đồ ăn của mọi
người đã hết rồi, tinh thần lại mệt mỏi nữa, cho nên…” Anh ta thấy mặt
Ngao Du càng ngày càng tối đen lại thì giọng lại càng nhỏ hơn, nét cười
trên mặt cố cười cũng có vẻ không được nữa.
Vương Bồi tuy không thích mấy người kia nhưng đối với Cảnh Thích thì
cũng không ghét, hiện giờ lại thấy anh ta vì người khác ăn nói khép nép
cầu xin, thì cảm thấy quá tổn thương và bất công. Nhưng đây cũng là
chuyện của bọn họ không phải sao, Vương Bồi cũng hiểu được là không nhất thiết phải xen vào, nhất là Ngao Du đại gia trước mắt đang phát hoả
kia, nếu chọc anh ta giận mà tuỳ tiện vung tay lên sợ rằng sẽ có án mạng xảy ra ngay.
Dù sao chuyện này bây giờ giải quyết thế nào thì nên để cho Ngao Du
và Chu Tích Quân quyết định vậy, cô tốt hơn là đừng xen vào. Chỉ nói một câu cũng không nên, cô quay người đi tìm trong túi thuốc và băng vải,
định đưa cho Chu Tích Quân xử lý miệng vết thương.
Cuốn ống quần của anh lên, Vương Bồi bỗng bị vết thâm tím ở mắt cá
doạ sợ, “Nè…Sao lại thế này? Cái kia..” cô xoay người nhìn về phía Ngả
Đông im lặng hỏi: “Ngả Đông à, anh có biết nối xương không?”
“Ngao Du vừa giúp tôi nối xương rồi” Chu Tích Quân mặt tái nhợt
nghiêm túc bảo. Anh vẫn còn cố không sao, cười cười chống đỡ, lại nhỏ
nhẹ an ủi Vương Bồi: “Sợ là doạ cô rồi, không đau đâu”
Không đau mới là lạ! Người đàn ông này đúng là cậy mạnh, nếu mà là
Ngao Du ý à, chắc lúc này phải kêu gào thảm thiết, làm nũng, náo loạn,
nhất định còn đưa ra nhiều điều vô lý nữa, nếu không đáp ứng thì lại mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn cô, nhìn mãi cho đến khi cô mềm lòng mới
thôi.
“Ngao Du, anh có thuốc trị thương không?” Vương Bồi đứng dậy hỏi anh
ta. Ngao Du mang trên người rất nhiều loại gì đó thần kỳ, lần trước cô
bị thương, Ngao Du bôi thuốc cho cô hiệu quả đúng là kinh người.
Thấy Vương Bồi hỏi mình, Ngao Du lập tức liền thay đổi thái độ, vẻ
mặt tàn khốc lúc nãy biến mất, ánh mắt bỗng trở nên nhu hoà, “Ở trong
túi của tôi đó, lọ nhỏ màu vàng, à, được rồi, để tôi đi lấy cho” Anh ta
đúng là xem trọng Chu Tích Quân nên cũng không muốn cùng đám người kia
cãi nhau, chạy nhanh đi tìm thuốc trong túi.
Một lát sau, anh ta mang từ trong túi ra một bình sứ, trừ màu sắc bên ngoài ra thì kiểu dáng giống hệt lọ thuốc trước anh ta đưa cho Vương
Bồi bôi chân. “Cô tránh ra chút, để tôi bôi cho anh ấy”
“Vậy anh nhẹ tay chút nhé!”
Ba người họ đang xử lý vết thương Chu Tích Quân, còn bốn người kia
thì không biết nói chuyện với ai, đều xấu hổ đứng im một chỗ nhìn nhau.
Trương Mậu Lâm mấy lần định đi thì bị Cảnh Thích kéo lại nhỏ giọng
khuyên bảo một hồi mới yên. Xem ra thì hành lý của họ cũng đã rỗng rồi,
nếu không thái độ cũng sẽ không nhẫn nhịn như vậy.
Lô Lâm cũng không muốn nói chuyện cùng họ, đơn giản tiến gần Chu Tích Quân bên này, nhỏ giọng bảo: “Hay là ném cho họ một ít đồ rồi đuổi họ
đi, nếu không thì đi theo chúng ta. Trên đường nếu họ xảy ra chuyện gì
chúng ta cũng không thể bỏ mặc được.”
Mọi người nghĩ cũng chính là chuyện này, hiện tại tức lên thì không
coi họ ra gì, nhưng nếu họ lâm vào hiểm cảnh, không chống đỡ nổi mà ngất đi, nhất định vẫn phải hỗ trợ rồi. Bây giờ Chu Tích Quân không phải là
hình ảnh tốt nhất để chứng minh sao. Nếu không muốn phiền toái với họ
thì hiện tại cứ cho họ một số đồ rồi bảo họ tự đi không phải tốt hơn
sao.
Chỉ có Ngoa Du là mất hứng nhưng cũng không dám lớn tiếng nói, đến
gần bên tai Vương Bồi, nghiến răng nghiến lợi bảo: ‘Vài người này thật
đáng ghét, cứ cho ăn gì đó rồi đuổi họ đi là tốt nhất. Các người sợ họ
ngất ý à, thì tôi quay lại…..đem nuốt chửng họ hết…”
Anh ta gặp được người đáng ghét như thế thì muốn uy hiếp, nói như
thật vậy, lần trước anh ta ta giận cũng nói muốn nuốt cô đấy thôi. Nhưng với Ngao Du không thể lấy cách bình thường để giải quyết, vẻ mặt Vương
bồi thực thà khuyên bảo: “Anh đừng bực mình, muốn ăn họ ghê lắm, nhất
định là khó tiêu hoá lắm”
Ngao Du nhìn trông có vẻ rất nghiêm túc, lát sau gật đầu bảo: “Cô nói đúng lắm” Mà trong lòng Vương Bồi thì buồn cười sắp chết.
Lô Lâm bảo Ngả Đông và mọi người tìm trong bọc hành lý chút đồ ăn
chia ra cho nhóm Cảnh