
Thích, trừ Cảnh Thích nói cám ơn ra thì sắc mặt
vài người trong họ lại vô cùng khó chịu, Trần Kỳ Trúc còn định lên tiếng muốn đề nghị đi cùng họ thì bị Ngả Đông kéo đi rồi – tâm tư anh ta nửa
chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Đợi bốn người đã đi, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cửu Tử
phá lệ vui sướng, cứ hoa chân múa tay hò hét: “Chúng ta vào trong trại
đi, bác Mục đại đã chuẩn bị rượu chờ chúng ta lâu rồi. Khi nào lên
đườngChuĐại ca sẽ được ngồi lên lưng ngựa nhà họ là con Tiểu Mã câu,
cũng không phải đi bộ nữa, Ngao đại ca cũng không phải cõng nữa”
Vương Bồi bỗng chốc thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Ngựa kia cũng biết leo núi sao? Ngọn núi này sao lại nuôi được ngựa nhỉ? Ngựa kia đều cao
to….” Cô vui quá hỏi liên tục, Cửu Tử vô cùng cao hứng trả lời, còn Ngao Du thì nhìn, nhịn không được cũng chạy lại chen vào khoe: ”Bồi Bồi à,
tôi biết cưỡi ngựa, nhà chúng tôi có ngựa lớn, sau này tôi sẽ dạy cô
cưỡi ngựa. À, trước hết cô nên cưỡi con ngựa mẹ tính ôn hoà…”
Lô Lâm đứng cạnh nhịn không được phì cười, vừa ôm bụng vừa cười bảo: “Ôi ôi Bồi Bồi, sao Ngao Du lại đáng yêu đến thế cơ chứ”
Ngao Du vừa nghe thấy Lô Lâm khen mình đáng yêu, nếu có thêm cái đuôi chắc rằng đã vẫy vẫy rồi, vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn Vương Bồi, cười hắc hắc không ngừng. Anh ta đúng là đang nghĩ từ “đáng yêu” thật hay!
Cả nhóm tiến vào trong trại, theo lời Cử Tử nói, Mục đại thúc đã đi
ra nghênh đón. Nói là đại thúc nhưng thực ra tuổi cũng không cao lắm,
ước chừng khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại để râu quai nón, vóc dáng thấp, lúc nói chuyện cứ cười tủm tỉm thoạt nhìn rất hào ái dễ gần.
Trong nhà ông chứa rượu rất thơm, trừ chu Tích Quân bị thương ở chân
không thể uống còn lại ai ai cũng phải uống kể cả Vương Bồi cũng uống
vài bát, kết quả là đầu óc choáng váng, mơ màng nằm bẹp xuống. Vừa cảm
giác nằm xuống mà lúc tỉnh lại thì thấy bên ngoài trời đã tối, anh nhìn
tôi, tôi nhìn anh ai nấy nhịn không nổi ôm bụng cười ha ha.
Tới tối họ dựng trại trong thôn, dân trong thôn thấy có khách tới thì cũng lại gần xem náo nhiệt. Khi thấy Ngao Du, một đám ánh mắt toả sáng
ngời. Nhưng Cửu Tử dùng ngôn ngữ địa phương nói với họ mấy câu một lát
sau họ cũng không dám nhìn anh ta với ánh mắt muốn nuốt chửng nữa, mà
trở nên vô cùng cung kính, lại có e ngại sợ sệt nữa.
Vương Bồi lén hỏi anh ta: “Anh rốt cuộc là có điểm nào mà làm cho mọi người kính sợ vậy hả, chẳng nhẽ là anh có ba đầu sáu tay?”
Ngao Du tủm tỉm cười khoác một tay lên người cô, thần thần bí bí bảo: “Vương Bồi Bồi à, cô có muốn…à….tự mình kiểm tra không….Tôi cam đoan là sẽ không phản kháng đâu”
Vốn tính lịch sự, Vương Bồi đều đã quen nói những lời nghe đến kinh
người, cho nên lần này chỉ là trừng mắt liếc mà cũng chưa giận, sau đó
thì chuyển sang nói chuyện khác hỏi: “Chu Tích Quân thế nào rồi? Chân
anh ấy vẫn còn sưng sao? Không có di chứng gì chứ?’
Ngao Du vừa nghe thế thấy không vui bảo: “Sao lúc nào cô cũng luôn nghĩ về anh ta vậy hở? Cô thích anh ta đến thế sao?”
“Sao đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ chuyện linh tinh như thế chứ? Chúng ta là một nhóm, anh ấy lại là người luôn có trách nhiệm, chả nhẽ tôi
hỏi anh ấy một chút không được hay sao?”
Vương Bồi nhịn không nổi cào cào đầu của anh ta, khuyên răn: “Là một
đàn ông thành thục, thú vị, sao anh lúc nào cứ mở miệng ra là nói từ
ngây ngô thích hay không thích như thế chứ?”
Ngao Du há hốc mồm không nói được gì. Đúng là trừ nói thích và không thích ra thì anh ta cũng chẳng nói lời nào khác cả.
“Đúng rồi, anh ấy sao lại bị thương hả?” Vương Bồi vốn định hỏi lâu rồi “Lúc đi cứu người, người treo trên cây kia là ai vậy?”
Ngao Du bỗng chốc đứng phắt dậy, “Còn không phải là tên mặt trắng
kia, đồ đáng ghét, cứu hắn mà cũng không nói được một câu cảm ơn. Đúng
là đồ vô giáo dục! Lúc ấy tôi tức lắm, định túm cổ áo hắn ta quăng luôn
xuống vách núi đen cho rồi..”
”…” Vương Bồi choáng váng rồi, cô biết rõ tính tình của Ngao Du, lúc lên núi đã sớm ngăn cản. Cho dù lên núi với Ngao Du cũng là chuyện nhỏ,
“Vậy sau thế nào?” Anh ta lại “tốt bụng”…à không….quá tốt bụng mà thả
người kia đi như thế nào nhỉ.
“Chu Tích Quân ngăn lại….” Giọng Ngao Du bỗng nhỏ dần, đầu càng cúi xuống thấp hơn, cả người lộ ra nét chột dạ.
“Không đúng ha, lúc này Chu Tích Quân không hẳn bị trật khớp …..!”
Vương Bồi bỗng dưng hiểu ra, thì ra chu Tích Quân bị gẫy xương là do
Ngao Du ban tặng.
Thảo nào mà anh ta lại tự mình cõng anh ấy xuống núi, lại còn lấy
thuốc bôi chân nữa, làm Vương Bồi còn tưởng anh ta bỗng dưng trở thành
người thành thục, chững chạc nữa chứ.
Ngao Du nhỏ giọng giải thích: “Tôi….không phải cố ý..”Tay anh ta cực
mạnh, nếu là người bình thường thì không chịu được rồi, Chu Tích Quân
chính là thoát chết trong gang tấc, anh ta đã…..rất nhẹ tay lắm rồi…
Buổi tối họ ngủ ở nhà bác Mục, Lô Lâm với Vương Bồi và vợ con của bác Mục cùng ngủ một phòng, còn nhóm nam giới thì trải chiếu nằm la liệt
trên nền nhà.
Lúc mới ngủ Ngao Du còn cảm giác mới mẻ, về sau ngủ trên chiếu lăn
qua lăn lại, nói to náo loạn,